Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

THU TĨNH - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-09-06 23:36:41
Lượt xem: 1,373

3  

 

Hai người họ giằng co một lúc rồi rời đi.  

 

Từ đầu đến cuối, trong mắt Bùi Ngôn Tri chỉ có Đàm Hạ.  

 

Anh thậm chí không quay đầu nhìn lại —  

 

Chỉ cần anh quay đầu lại một chút thôi, anh sẽ nhìn thấy tôi đang đứng ở góc tường.  

 

Nhưng Đàm Hạ đã thấy tôi.  

 

Chị ấy nhìn tôi và nở một nụ cười đắc ý, sau đó thân mật khoác tay Bùi Ngôn Tri.  

 

Tiếng điện thoại rung kéo tôi trở về thực tại.  

 

Là người bạn duy nhất thời trung học của tôi.  

 

Cô ấy phàn nàn: “Biết là cậu không thích Đàm Hạ. Mặc dù lần họp lớp này là để chào đón Đàm Hạ về nước, nhưng dù sao cũng là bạn học, cậu thực sự nói không đến là không đến à?”  

 

Họp lớp?  

 

Tôi ngẩn người.  

 

“Thông báo từ khi nào vậy?”  

 

“Vài ngày trước đó, lớp trưởng còn nhắn tin từng người một để mời mà!”  

 

Tôi theo phản xạ mở tin nhắn lên xem, nhưng không tìm thấy lời mời đó.  

 

Nhưng Tống Oanh Oanh nói tôi đã từ chối rồi.  

 

Người duy nhất có thể động vào điện thoại của tôi, chỉ có Bùi Ngôn Tri.  

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Vì vậy tôi lập tức gọi lại:  

 

“Xin lỗi, hôm nay tôi vừa rảnh, các cậu đang ở đâu?”  

 

Tống Oanh Oanh vui vẻ báo địa chỉ.

 

4  

 

Khi tôi bước vào sảnh tiệc, Bùi Ngôn Tri và Đàm Hạ đang bị những người xung quanh hò hét yêu cầu ôm nhau như những người lâu ngày mới gặp lại.  

 

Đàm Hạ mỉm cười, chủ động dang tay về phía Bùi Ngôn Tri, cử chỉ tự nhiên và thanh thoát.  

 

Tống Oanh Oanh đứng cạnh tức giận đến phát điên.  

 

Thấy tôi bước vào, cô ấy liền kéo tôi lại và lớn tiếng nói: "Bạn gái chính thức ở đây rồi, giữa chốn đông người mà ôm ấp với người phụ nữ khác thì không ổn chút nào!"  

 

Không biết ai lẩm bẩm: "Sao còn chưa chia tay nhỉ," khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng.  

 

Khi Bùi Ngôn Tri nhìn thấy tôi, trong mắt anh lóe lên sự ngạc nhiên và hoang mang.  

 

Nhưng anh vẫn bước tới chỗ Đàm Hạ, ôm cô ấy một cách lịch sự và xa cách, rồi nhanh chóng buông ra.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/thu-tinh/chuong-2.html.]

"Chỉ là bạn cũ lâu ngày không gặp thôi mà," Đàm Hạ cười với tôi, trêu đùa: "Hơn nữa, sau này A Tri sẽ trở thành em rể của mình, các cậu đừng nói lung tung nhé!"  

 

Cơ thể Bùi Ngôn Tri khẽ cứng lại.  

 

Anh bước đến bên tôi, thân mật khoác vai tôi, như thể những lời nói dối trước đây chưa từng tồn tại.  

 

Ánh mắt đầy ngạo nghễ: "Đúng vậy, Thu Thu mới là vợ của tôi! Ai nói bậy làm vợ tôi không vui, nắm đ.ấ.m của tôi sẽ không nương tay đâu!"  

 

Tôi nghe ra sự bực dọc trong lời nói của Bùi Ngôn Tri.  

 

Khi anh nói điều đó, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi Đàm Hạ, và tay anh siết chặt vai tôi.  

 

Mọi người cười đùa rôm rả.  

 

Tôi cũng cố nén cơn đau, mỉm cười mà không nói gì.  

 

Nhờ có cảnh tượng này, sau đó không ai tiếp tục trêu đùa Bùi Ngôn Tri và Đàm Hạ nữa.  

 

Nhưng cũng vì thế mà họ đặc biệt tránh tôi.  

 

Cho đến khi một người từng theo đuổi Đàm Hạ bất ngờ hỏi: "Nghe nói cậu đã kết hôn ở nước ngoài rồi?"  

 

Nụ cười trên khuôn mặt Đàm Hạ chợt cứng lại.

 

5  

 

Mối quan hệ giữa tôi và Đàm Hạ luôn rất nhạt nhẽo.  

 

Nhưng tôi biết chị ấy luôn kiêu hãnh và tự cao.  

 

Nghe vậy, tôi có chút ngạc nhiên ngước nhìn chị.  

 

“Tôi có một người bạn ở nước ngoài từng nhìn thấy Đàm Hạ và chồng của cô ấy.”  

 

Người đó tiếp tục nói, giọng điệu mang theo sự mỉa mai đầy ác ý: “Nhưng Đàm Hạ, sao cậu lại không tìm hiểu kỹ mà đi kết hôn với lão già đó vậy? Bạn tôi nói ông ta tuy có tiền, nhưng đã lớn tuổi, trong nhà còn có vài đứa con riêng nữa.”  

 

“Tôi nhớ nhà Đàm cũng đâu đến mức sa sút như thế, sao cậu lại...”  

 

“Đủ chưa!”  

 

Bùi Ngôn Tri mạnh mẽ đặt ly rượu xuống bàn, giọng nói đầy giận dữ.  

 

Anh lạnh lùng nhìn người vừa nói: “Cậu không kiểm soát được cái miệng của mình thì cần tôi giúp không?”  

 

Không khí lập tức lạnh lẽo.  

 

Lớp trưởng vội bước ra hoà giải.  

 

“Tổng giám đốc Bùi thật sự rất quan tâm đến bạn cũ đấy.”  

 

Người kia cười nhạt: “Cả em gái ruột cũng không lên tiếng bảo vệ cô ấy, mà cậu, một người em rể tương lai, lại là người đầu tiên nổi giận sao?”  

 

Lúc này, ánh mắt của nhiều người bắt đầu trở nên kỳ lạ.  

 

“Thôi nào,” tôi thấy Đàm Hạ nắm tay rồi thả ra, trên mặt vẫn là nụ cười lịch sự: “Cảm ơn sự quan tâm của cậu, nhưng chuyện của tôi tự biết cách xử lý, không đến lượt người khác nói nhiều.”  

 

“Nói đúng đấy.”  

Loading...