Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

THIÊN THU VẠN TUẾ - Chương 03

Cập nhật lúc: 2024-07-30 12:56:52
Lượt xem: 369

Biểu tỷ hạ giọng: “Lỡ như chuyện nàng trúng độc bị bại lộ, sau này điều tra ra được người làm là con, con còn có thể làm Nhiếp Chính Vương phi nữa ư?”

 

Mẫu thân ta có chút do dự: “Nhưng mà…”

 

“Không có gì nhưng gì cả. Mẫu thân à, từ nhỏ nàng đã lớn lên dưới gối người, hưởng phúc đủ nhiều rồi. Đâu có giống như con, rõ ràng thân mẫu ở ngay trước mặt mà chỉ có thể gọi cô cô.”

 

Giọng biểu tỷ có chút nghẹn ngào: “Mẫu thân giúp con nốt lần này nữa, được không?”

 

Trong phòng, sau khi ta nghe được những lời này như bị sét đánh.

 

Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao mẫu thân lại luôn thiên vị biểu tỷ như vậy.

 

Khi còn bé, mẫu thân thích mặc xiêm y xám xịt cho ta, còn mặc cho biểu tỷ những bộ y phục rực rỡ, đáng yêu.

 

Người bên ngoài khen biểu tỷ xinh đẹp, bà nghe xong còn mỉm cười cong cả mắt, quay đầu ghét bỏ nói với ta:

 

“Ngươi biết vì sao bọn họ không khen ngươi không? Vì ngươi xấu xí đó.”

 

Cho nên suốt một đoạn thời gian dài, ta thật sự cho rằng mình rất xấu xí, lúc nào cũng tự ti, mặc cảm.

 

Sau khi lớn lên một chút, mẫu thân ta vẫn hạ thấp ta để tâng bốc biểu tỷ như cũ.

 

Ta nhịn không được hỏi vì sao bà lại làm như thế, bà lại giả vờ chính nghĩa nói:

 

“Niểu Niểu không giống như ngươi. Từ nhỏ nàng đã không có mẫu thân, rất đáng thương. Ngươi phải nhường nhịn nàng một chút.”

 

Hóa ra, không phải biểu tỷ không có mẫu thân mà nàng ta có mẫu thân nhưng không thể nhận được.

 

Ta cứ bị ép nhường nàng ta, còn phải nhường cả mạng sống của mình cho nàng ta.

 

Sau khi ta chết, mẫu thân sợ chuyện ta trúng độc bị người khác phát hiện nên tẩm xăng dầu khắp phòng, phóng một mồi lửa thiêu đốt tất cả.

 

Bà dùng tính mạng của một nữ nhi để đổi lấy vinh hoa phú quý của một nữ nhi khác.

 

4.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/thien-thu-van-tue/chuong-03.html.]

Giờ phút này, mẫu thân ta đang thương lượng chuyện chuẩn bị yến tiệc ở đầm sen với ta.

 

Ta mỉm cười, đề nghị với bà: “Mẫu thân, nếu mẫu thân muốn tổ chức yến hội mà chỉ mời chút quý nữ đến thì có ý nghĩa gì?”

 

“Chi bằng mẫu thân cứ gọi các công tử trong kinh thành tới. Không phải mấy nữ nhi ở phủ cữu cữu đều đến tuổi xuất giá rồi sao? Vừa vặn có thể để bọn họ gặp mặt nhau làm quen một chút.”

 

Mẫu thân thấy ta nói có lý, lập tức đồng ý.

 

Chỉ là bà không nghĩ tới, Nhiếp Chính Vương Yến Lẫm cũng dự tiệc.

 

Bà mừng rỡ vô cùng, vội vàng tìm chỗ vải Nguyệt Bạch Vân còn sót lại trong phủ làm xiêm y cho biểu tỷ, rồi còn đưa rất nhiều phấn son hương liệu qua.

 

“Con phải mặc thật đẹp để trở thành tâm điểm của đám đông chứ.”

 

Đến lượt ta, bà lại nói: “Chiếu Tuế, người trong Hoàng thất thích nữ tử trầm ổn hơn.”

 

“Ngươi đã là Nhiếp Chính Vương phi tương lai rồi, vậy ngươi cứ mặc y phục màu xanh ngọc kia đi.”

 

Ta nhìn y phục đến cả tổ mẫu cũng chê già nua kia, mỉm cười đáp ứng.

 

Đến giữa yến tiệc, quả nhiên mẫu thân vẫn thực hiện đúng kế hoạch y như kiếp trước, bảo ta đến thủy tạ ở hậu viện chờ bà.

 

Không bao lâu sau, từ chỗ thủy tạ bên kia đột nhiên truyền đến ‘bùm’ một tiếng.

 

Ngay sau đó, mẫu thân ta đã lớn tiếng kêu cứu: “Cứu mạng, Chiếu Tuế rơi xuống nước rồi!”

 

Trên mặt hồ có người liều mạng đạp nước, y phục màu xanh ngọc tản ra trong làn nước.

 

Trải qua một trận la hét này, các quý nữ công tử đều chạy tới, ngay cả Yến Lẫm cũng bị kinh động.

 

Mẫu thân ta thấy thế, lúc này mới phân phó hộ vệ xuống nước vớt người, mà bà vẫn không quên khóc lóc thảm thiết trên bờ.

 

“Chiếu Tuế à, mạng của ngươi thật khổ, đang yên đang lành sao lại rơi xuống nước thế này?”

 

Hộ vệ đã vớt người lên.

 

Loading...