Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên Mệnh Sủng Phi - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-04-21 23:31:54
Lượt xem: 1,370

Ta là thứ nữ trong phủ Tể tướng.

Năm ta ba tuổi, nhà bếp của phủ Tể tướng xảy ra hỏa hoạn lớn, mẹ ta bị thiêu sống trong biển lửa.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Vì vậy, ta được đích mẫu nuôi dưỡng ở hậu viện, làm bạn với Thẩm Tri Thiển.

Trên chân Thẩm Tri Thiển có một vết sẹo bỏng, nàng thường nói với ta:

"Ngày sinh nhật ta, mẹ muội đã đổ canh nóng lên chân ta nên mới để lại vết sẹo này."

"Nhưng ta không trách bà ấy, ta biết bà ấy không cố ý."

Lúc đó, ta cảm thấy Thẩm Tri Thiển dịu dàng lương thiện, coi nàng như tỷ tỷ ruột.

Đến nỗi khi lớn lên, vào ngày đi đạp thanh cùng các tiểu thư thế gia.

Thẩm Tri Thiển bị người ta chế giễu là quá béo, ta liền quyết tâm giúp nàng giảm cân làm đẹp.

Sau đó, bọn ta theo mẹ vào cung dự tiệc.

Lúc đó, Thẩm Tri Thiển đã giảm cân thành công, biểu diễn trước mặt mọi người, điệu múa làm kinh thành khuynh đảo, được thái hậu chỉ định làm Vương phi.

Vốn là ân điển của hoàng gia, giàu sang phú quý ngập trời.

Nhưng sau khi trở về phủ, Thẩm Tri Thiển lại sai người đánh gãy hai chân ta, đầy oán hận trách móc:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/thien-menh-sung-phi/chuong-2.html.]

"Đều tại ngươi dạy ta nhảy múa, ai thèm làm cái chức Vương phi hỏng bét này, ta là Dương Quý Phi chuyển thế, vốn nên được sủng ái khắp hậu cung, trở thành mẫu nghi thiên hạ!"

Nàng sai người cắt gân chân ta, để ta nằm bò dưới đất thoi thóp.

Thẩm Tri Thiển bóp cằm ta, nhẹ giọng nói:

"Ta vốn phải gả cho Thái tử, đều tại tiện nhân này tự tiện làm bậy, hủy hoại cuộc đời ta."

"Còn có mẹ ngươi nữa! Dám làm chân ta bỏng một vết sẹo lớn như vậy, sau này nếu ta bị phu quân ghét bỏ vì vết sẹo này thì phải làm sao?"

Cơn đau khắp người khiến phản ứng của ta chậm đi nửa nhịp.

Cho đến khi, nàng cười thành tiếng, thản nhiên nói:

"Trận hỏa hoạn trong bếp là do ta bảo mẹ phóng hỏa, người mẹ tiện tỳ của ngươi đáng c h ế t, ta cũng muốn để bà ta nếm thử mùi vị bị bỏng!"

Lời này vừa thốt ra, ta hoàn toàn tỉnh ngộ.

Ta chân thành đối xử với nàng nhưng nàng lại là người tàn nhẫn như vậy.

Hại c h ế t mẹ ta, khiến ta phải sống nhờ người khác.

Dù trong lòng ta có hận ngập trời nhưng lúc này ta cũng chỉ là phế nhân bị cắt đứa gân chân.

Sau khi Thẩm Tri Thiển rời đi, ta bị người ta ném vào nhà kho cũ nát, không ai hỏi han, cuối cùng c h ế t thảm ở đây.

Giờ đây, mở mắt ra lần nữa, ta chắc chắn phải khiến nàng phải trả giá bằng máu!

Loading...