Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thích Một Thái Giám Thì Đã Sao? - Chapter 6

Cập nhật lúc: 2024-05-19 14:10:33
Lượt xem: 1,981

*12*

Trận tuyết đầu tiên rơi xuống, Bùi Hiên cuối cùng cũng mang về tin tức Anh Nga công chúa đã chết.

Hoàng quý phi hôn mê bất tỉnh tại chỗ, bệnh nặng mấy ngày, trong lúc đó chỉ lôi kéo ta gọi Anh Nga.

Ta chỉ trả lời một lần một lần: “Nương nương nhận nhầm rồi, ta là Lâm Vân.”

Cuối cùng, nàng giống như kiếp trước trở nên điên điên khùng khùng, nhưng không có đi chất vấn Bùi Hiên, mà là luôn thích quấn lấy ta gọi Anh Nga, cũng chỉ có ta ở đây mới có thể trở về là một người bình thường.

Thậm chí khi Hoàng thượng hạ lệnh cho dân chúng tưởng niệm bốn mươi chín ngày, nàng còn không đồng ý.

“Anh Nga của ta không phải ở đây sao? Thương tiếc cái gì?”

Hoàng thượng vội vàng dỗ dành nàng, sau đó nặng nề nhìn ta một cái.

Chờ hoàng quý phi ngủ xong, ngài truyền ta đến trước điện.

“Nô tỳ Lâm Vân bái kiến bệ hạ.”

Ta quỳ trên phiến đá lạnh lẽo hành lễ.

Trên đầu vẫn không truyền đến thanh âm của hoàng thượng.

Không biết qua bao lâu, tiếng nói thâm trầm của nam nhân mới truyền đến.

“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là công chúa trẫm tìm về từ dân gian, phong hào Anh Nga.”

Ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Thượng, người đã bước vào độ tuổi già nua, trái tim đập nhanh.

Bùi Hiên bên cạnh hắn cũng ngây ngẩn cả người.

Mãi đến khi âm thanh của ta tại trong điện vang lên, hắn mới kịp phản ứng, thẳng tắp nhìn chằm chằm ta.

“Nô...... Anh Nga tạ ơn bệ hạ!”

Ta... thành công rồi.

Ta đứng dậy, nhìn về phía Bùi Hiên.

Lần này, ta sẽ bảo vệ chàng.

*13*

Chuyện công chúa được tìm về nhanh chóng truyền khắp thiên hạ, hoàng thượng còn chuẩn bị cung yến dẫn ta tham dự.

Có quý nữ lúc trước gặp qua ta biết ta là nha hoàn Hạ phủ, cũng biết ta từng làm thê tử của thái giám, nhưng các nàng cũng không dám nói.

Chỉ giả vờ đau lòng vì ta đã trải qua bao nhiêu khổ cực trong dân gian.

Đúng lúc này, Liễu Nhược Uyển không biết từ nơi nào xuất hiện, tát mạnh một cái vào mặt ta.

“Nô tỳ hạ tiện! Thật đúng là cho rằng mình là công chúa hay gì?”

Ta quay đầu, che mặt nhìn về phía cách đó không xa cáo trạng với Hoàng quý phi: “Nương, có người đánh con…”

Một giây sau, ly rượu trong tay nàng bay về phía Liễu Nhược Uyển.

Hạ Cảnh Xuyên đột nhiên xuất hiện, bắt được ly rượu giống như thanh kiếm kia.

“Cô cô bình tĩnh!”

Hoàng quý phi đã bước nhanh tới bên cạnh ta, kéo ta ra phía sau: “Nàng dám đánh nữ nhi của bổn cung, ngươi còn bảo bổn cung bình tĩnh! Hạ Cảnh Xuyên, bổn cung khi ngươi còn bé thật sự là phí công dạy dỗ ngươi rồi.”

Hạ Cảnh Xuyên luống cuống: “Không có! Cô cô đừng tức giận, Nhược Uyển, mau xin lỗi cô cô!”

Liễu Nhược Uyển lúc này mới ý thức được kích động của mình, nàng vội vàng cúi đầu: “Con xin lỗi cô cô, con chỉ là nhịn không nổi việc nàng lại từng cùng thái giám…”

“Liễu Nhược Uyển!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/thich-mot-thai-giam-thi-da-sao/chapter-6.html.]

Mắt thấy nàng ta lại muốn nói ra lời không đúng, Hạ Cảnh Xuyên lần đầu tiên rống giận ngăn cản.

Liễu Nhược Uyển nhất thời bị dọa đến nuốt nước bọt: “Thật sự đã làm cô cô thất vọng rồi.”

Hoàng quý phi cười lạnh: “Nếu bổn cung nhớ không lầm, Tể tướng đại nhân cùng bổn cung cũng không quan hệ, tại sao lại gọi ta là cô cô?”

Hạ Cảnh Xuyên tiến lên giải thích: “Là cháu trai định ít ngày nữa sẽ cầu hôn…”

Lời còn chưa nói xong, Đại Lý tự khanh liền dẫn người đi tới, áp giải Liễu Nhược Uyển đi.

“Các ngươi dựa vào cái gì chạm vào ta! Cảnh Xuyên! Cứu ta!”

“Đại Lý tự khanh Thẩm Vĩ phụng thánh thượng mệnh bắt giặc phản quốc Liễu Thân cùng cửu tộc! Ai dám nhúng tay!”

Hạ Cảnh Xuyên vừa bước ra một bước sững sờ tại chỗ.

Nghe thanh âm của Liễu Nhược Uyển dần dần đi xa.

“Không đúng không đúng! Các ngươi không nên bắt ta vào lúc này!”

Ta cười.

Đúng vậy.

_Edit bởi Hân Nghiên_

Dựa theo kiếp trước, chuyện này xảy ra vào đầu xuân.

Nhưng lần này, ta cố ý đem chuyện của Liễu Thân nói trước cho Bùi Hiên, để cho hắn ở cung yến lần này nói cho Hoàng thượng, để cho một nhà Tể tướng ở trước mắt bao người bị bắt đi.

Liễu Nhược Uyển lưu lại câu nói kia càng không khó làm cho người ta suy nghĩ nhiều.

Ta cong khóe môi, nhìn về phía Hạ Cảnh Xuyên đang hoàn toàn dại ra, cười khanh khách nhắc tới lời hắn chưa nói xong.

“Biểu ca vừa mới nói muốn cưới ai?”

Ánh mắt mọi người trong nháy mắt tụ tập lại.

Mặt Hạ Cảnh Xuyên đỏ bừng, chỉ có thể giả ngu nói: “Không, không có gì…”

Người ở đây trong lòng lại biết rõ ràng.

Hạ tiểu tướng quân cùng nữ nhi của tên tặc phản quốc này, quan hệ không nhỏ a.

*14*

Ta được phong công chúa, Hạ Cảnh Xuyên không có cách nào dùng ta uy h.i.ế.p Bùi Hiên.

Ngay khi ta cho rằng chuyện này đến đây là kết thúc, Bùi Hiên lại giống như kiếp trước nhận tội.

Ta chạy như điên đến nhà lao nơi hắn bị giam giữ.

“Ngươi là đồ ngốc! Ngươi tại sao lại nhận tội? Ta không phải sống rất tốt sao!”

Bùi Hiên thay tù phục, dáng người càng thêm gầy gò.

Hắn ngẩng đầu nhìn ta một cái, mặc ta hỏi thế nào, cũng chỉ có một câu: “Công chúa nên đi thôi, nơi này dơ bẩn lắm.”

Ta tức giận đá một cước lên lan can sắt bên cạnh: “Được! Bùi Hiên ngươi không nói cho ta biết có phải hay không? Vậy ta đi hỏi Tiểu Đức Tử, ta ngược lại muốn xem, ai còn có thể khiến ngươi cam tâm tình nguyện gánh tội danh phản quốc!”

Ta nổi giận đùng đùng rời đi, rồi lại đi vài bước, ý thức được cái gì.

Quay đầu nhìn về phía Bùi Hiên.

“Hạ Cảnh Xuyên...... Lấy Tiểu Đức Tử ra uy h.i.ế.p ngươi?”

Nhưng hắn vẫn là câu nói vừa rồi.

“Công chúa mau đi thôi, nơi này bẩn.”

Chỉ là giọng nói run rẩy.

Ta đoán đúng rồi.

Loading...