Chạm để tắt
Chạm để tắt

Theo đuổi - 8

Cập nhật lúc: 2024-07-27 14:11:51
Lượt xem: 920

Thẩm Kinh Niên ngăn Kiều Lộ đang ôm đứa bé, hốc mắt dày đặc tơ m..áu.

“Tôi đã nói là Vãn Ý c..hết rồi, anh còn tới tìm người gĩ nữa, lúc trước bảo anh tới ký giấy chứng tử gặp cô ấy lần cuối cùng, anh không rảnh mà?”

Dứt lời, Thẩm Kinh Niên bỗng nhiên trầm mặc. Nhưng khuôn mặt đẹp trai vốn có đó lại có chút suy tư. Nửa ngày sau, hắn mới nói: “Bỏ nhà đi, đùa giỡn giả c..hết một tháng cũng đủ rồi, cô ta mang thai gần chín tháng rồi, vì đứa nhỏ nên theo tôi trở về.”

Nhưng đứa bé ở ngay trước mắt hắn.

Khương Vãn Ý nghe những lời châm chọc này, theo bản năng nhìn về phía đứa bé trong lòng Kiều Lộ.

Trong đóng khăn tã đó, đứa nhỏ mở to một đôi mắt to ngăm đen nhìn về phía cô, nó bỗng nhiên nở nụ cười.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

“A... A...”

Đứa nhỏ vẫy tay với cô, hốc mắt Khương Vãn Ý cay xè.

Cô run rẩy vươn tay ra, linh hồn dán lên bàn tay nhỏ bé: “Bé con, mẹ rất muốn ôm con...”

“... A....A”

Đứa nhỏ cười vui vẻ hơn, như là đang đáp lại lời cô.

Thẩm Kinh Niên và Kiều Lộ vốn đang tranh cãi không hiểu sao lại yên tĩnh, thất thần nhìn cảnh này.

Trước mắt vầng sáng càng lúc vàng chói, Khương Vãn Ý biết, thời gian của cô đã đến.

Có lẽ cô kiên trì đến giờ khắc này, chính là để tự mình chia tay đứa nhỏ.

Cúi người hôn lên trán đứa nhỏ, Khương Vãn Ý rưng rưng lẩm bẩm: “Bé con, mẹ yêu con. Từ nay về sau, thế giới này, con hãy ngắm nhìn thay mẹ nhé...”

Linh hồn rơi lệ, tiếng nói tan biến.

Khương Vãn Ý hoàn toàn hóa thành luồng sáng và tan biến.

“Oe oe oe oe...”

Một giây trước còn cười hì hì, đứa nhỏ bỗng nhiên lên tiếng khóc lớn.

Thẩm Kinh Niên lấy lại tinh thần, hắn nhìn đứa nhỏ chằm chằm, lúc này đây, rốt cục hắn cũng phát hiện ra khuôn mặt giống Khương Vãn Ý như đúc của đứa nhỏ.

Trước mắt tối sầm, hắn không dám nghĩ tiếp, vì sao đứa nhỏ còn chưa đủ tháng đã sinh ra...

“Khương Vãn Ý...”

Hắn đột nhiên giơ tay, đoạt lấy đứa bé.

“Thẩm Kinh Niên! Trả đứa bé lại cho tôi!”

Kiều Lộ lại muốn cướp đứa bé lại, lại phát hiện đứa nhỏ đang gào khóc nhưng được Thẩm Kinh Niên bế thì lại ngừng nước mắt.

Đây chẳng lẽ chính là m.á.u mủ ruột rà sao?

Nhưng đôi tay ôm đứa nhỏ của Thẩm Kinh Niên lại đang run rẩy,  hắn ngẩng đầu, miệng vẫn chưa từ bỏ ý định uy hiếp: “Nói cho Khương Vãn Ý biết, nếu cô ta còn không chịu gặp tôi, tôi sẽ mang đứa nhỏ đi, để cả đời này cô ta không được gặp đứa nhỏ nữa.”

“Thẩm Kinh Niên! Anh thật đê tiện!”

Kiều Lộ vừa khẩn trương vừa tức giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/theo-duoi/8.html.]

Cô đã hứa với Vãn Ý, sẽ chăm sóc đứa nhỏ thật tốt, đứa nhỏ này tuyệt đối không thể để rơi vào trong tay Thẩm Kinh Niên.

Vì đứa bé...

“Được! Tôi dẫn anh đi gặp cô ấy.”

Thẩm Kinh Niên thở phào nhẹ nhõm, hắn nghĩ Khương Vãn Ý không sao.

Lần này cô náo loạn lâu như vậy, diễn chân thật như vậy... Thật quá đáng!

Chờ gặp mặt, hắn muốn nói chuyện với cô.

……

Một giờ sau, ở ngoại ô.

Thẩm Kinh Niên thấy Kiều Lộ dừng xe ở ven đường lầy lội, trước mắt là vùng núi hoang vắng, hắn hoàn toàn đen mặt: “Còn muốn lừa tôi?”

“Bớt nói nhảm, muốn gặp người thì đi theo tôi!”

Kiều Lộ lạnh mặt, ôm đứa nhỏ cũng không quay đầu lại đi về phía trước.

Thẩm Kinh Niên mím môi, đè sự bối rối không muốn thừa nhận trong lòng, nâng gót chân lên, nhưng chưa đi được mấy bước, Kiều Lộ lại đột nhiên dừng bước.

“Sao lại dừng lại, diễn không nổi nữa sao?”

Người phía trước rưng rưng nước mắt quay đầu lại, lui về phía sau một bước lạnh lùng: “Không phải muốn gặp sao? Vậy cho anh thấy đủ.”

“Kiều Lộ, cô phát điên cái gì, cô...”

Lời còn chưa dứt, Thẩm Kinh Niên đã im bặt.

Phía trước tầm mắt, trên bia của phần mộ mới tinh kia khắc mấy chữ to lạnh như băng “Phần mộ Khương Vãn Ý”.

🍁 Chương 10

Đầu óc Thẩm Kinh Niên trong nháy mắt trống rỗng.

Nhìn bia mộ lạnh như băng kia, cả người hắn giống như bị đóng đinh tại chỗ, không nhấc được chân.

Cho đến khi, ánh mắt lạnh như băng của Kiều Lộ, nhìn chằm chằm khiến cả người hắn khó chịu. Thẩm Kinh Niên vẫn không muốn tin: “Lừa hết kiểu này đến kiểu khác, ngôi mộ này tốn bao nhiêu tiền?”

Hắn cười ra tiếng, rõ ràng trong lòng đang phủ nhận nhưng trái tim hắn lại co rút lại, đau đến nghẹt thở.

Một tay hắn buông khỏi đứa bé.

Kiều Lộ khẩn trương nhìn đứa bé, thấy nó ngủ rất say, lúc này mới lạnh lùng nhìn hắn, chỉ cảm thấy thật đáng buồn.

Thẩm Kinh Niên không tin, cô cũng không có cách nào.

“Yêu cầu của anh tôi đã làm được, để đứa nhỏ lại cho tôi.”

Kiều Lộ không muốn cùng hắn nói những chuyện nhàm chán này nữa, cô cảm thấy ghê tởm khi ở cùng chỗ với Thẩm Kinh Niên.

Thẩm Kinh Niên cúi đầu nhìn đứa bé đang ngủ, giọng trầm xuống, mang theo hơi lạnh thấu xương: “Kiều Lộ, tự lo cho mình đi, đây là con của tôi và Khương Vãn Ý, cô không có tư cách đưa nó đi.”

Lời này vừa nói ra, Kiều Lộ đã rõ mọi chuyện, từ đầu đầu đến cuối đều là hắn lừa cô.

“Anh cướp con của Khương Vãn Ý, anh không sợ nửa đêm cô ấy tới tìm anh sao!”

Loading...