Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thế Thân Hóa Ra Là Bạch Nguyệt Quang - Chương 10: Ngoài ý muốn – tham niệm nảy sinh

Cập nhật lúc: 2024-09-05 21:19:31
Lượt xem: 126

Giờ Dần canh ba, người của Hoàng hậu đến.

Nhưng nàng ấy cũng là người của ta.

Liễu Nhứ tìm đến ta, không phải vâng lệnh Hoàng hậu.

Ngày đó ở Phương Hoa điện, nàng ấy cũng chỉ là một người qua đường, nhắm mắt bịt tai, co ro run rẩy giả vờ như mình không có mặt trong cảnh tượng đẫm m.á.u ấy.

Những người như Liễu Nhứ không thể làm nên chuyện gì. Những kẻ phụ thuộc vào Hoàng hậu nhiều vô kể, thật sự đến bước cuối cùng kia, tất nhiên Hoàng hậu sẽ phái một người có thể làm được việc đến.

Nếu như không phải Hoàng hậu bảo Liễu Nhứ đến, vậy ta không hiểu vì sao nàng ấy lại tới.

Nghe xong ý định của Liễu Nhứ, ta suýt bật cười. Đúng là mỗi người một số phận, biết bao nhiêu nữ tử thông minh tài giỏi đã chôn xương trong hậu cung Bắc Tề này, vậy mà Liễu Nhứ ngu ngốc đến thế lại sống được đến ngày hôm nay. Có thể thấy được bo bo giữ mình, nhát gan tránh họa quả thật có thể sống lâu.

Liễu Nhứ thấy ta cười thì mặt đỏ bừng vì tức giận: "Dù sao ta cũng đã từng giúp ngươi, sao ngươi lại không thể giúp ta?"

Ta thực sự không có lòng dạ nào dây dưa với nàng ấy. Cả người của Hoàng thượng lẫn Hoàng hậu đều chưa đến, điều này khiến ta nghi hoặc bất an.

Nếu Hoàng hậu thắng, người của nàng ta chắc chắn sẽ đến Tiêu Phòng điện này trước giờ Mẹo, nàng ta có thể đưa Mộc Đàn hoặc đứa con của ta ra, bế tân hoàng vừa chào đời lên ngôi, như vậy sẽ dễ dàng khiến triều thần trở tay không kịp, dễ dàng đè nén sự kinh sợ, phẫn nộ và nghi ngờ của bọn họ hơn.

Nếu Hoàng thượng thắng, vậy thì sau khi Cao Thành hồi cung, hắn ta hẳn phải đến Tiêu Phòng điện của ta. Dù không có thời gian vào chăn gấm ôm ấp ta, hắn ta cũng phải đến thay long bào để vào triều.

Nhưng giờ sắp đến giờ Mẹo rồi mà vẫn chưa thấy ai đến.

Vậy Cao Thành còn sống hay đã chết? Tại sao Hoàng hậu lại không đến?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/the-than-hoa-ra-la-bach-nguyet-quang/chuong-10-ngoai-y-muon-tham-niem-nay-sinh.html.]

Ta hơi bực bội, mở miệng nói với Liễu Nhứ mà không còn sự chu toàn thường ngày: "Nhị tỷ, ta cảm ơn việc tỷ đã từng giúp ta, nhưng nếu ta thật lòng muốn giúp tỷ, ta càng không thể đồng ý yêu cầu của tỷ."

Liễu Nhứ vừa xấu hổ vừa tức giận: "Nếu ngươi không muốn giúp thì cứ nói thẳng, không cần phải làm ra vẻ cao minh mà từ chối như vậy."

Ta cũng hơi bực: "Có phải tỷ điên rồi không? Tỷ vào cung đã hai ba năm rồi, chẳng lẽ chưa từng thấy kết cục của những người làm phi tần sao? Cứ yên lành làm y nữ của tỷ như vậy có gì không tốt? Huống chi nếu tỷ lén lút sau lưng Hoàng hậu..."

Theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Liễu Nhứ ngắt lời ta: "Chính Hoàng hậu đã chọn ta, mỗi tháng Phượng Linh điện đều có một người được phong làm mỹ nhân, Hoàng hậu đã hỏi ta mấy lần rồi. Trước đây ta nghĩ làm cung phi còn không bằng làm y nữ cho yên ổn, nên vẫn chưa đồng ý," nàng ấy khẽ hừ một tiếng, "Ta vốn tưởng giờ ngươi đã đứng vững chân rồi, ta tự nhiên có thêm một chỗ dựa. Nếu ta đã nghĩ sai, vậy sau này chúng ta ai đi đường nấy vậy. Thực ra ta cũng vốn cũng chẳng cần cầu xin gì ngươi, Hoàng hậu đã hứa phong cho ta vị trí Mỹ nhân rồi."

Ta tức đến nỗi hơi ngừng lại: "Tỷ đã đồng ý với Hoàng hậu rồi sao?"

Đuôi mắt Liễu Nhứ nhướn lên, trông có vẻ kiêu ngạo, nhưng thực ra là vẻ mặt tức giận phiền muộn: "Ta vốn nghĩ dù ngươi có khinh thường ta đến đâu, cũng sẽ nhìn vào tình nghĩa tỷ muội mà giúp đỡ thêm, nào ngờ Quý phi nương nương lại tâm tư tỉ mỉ đến thế, được sủng ái như vậy mà vẫn còn đề phòng người khác. Nhưng ngươi yên tâm, Quý phi nương nương là tuyệt sắc nhân gian, một y nữ như Liễu Nhứ tất nhiên là không thể sánh bằng," nàng ấy dùng đuôi mắt quét qua trán ta, "Nhưng ta cũng biết đôi chút về việc nương nương trở thành tuyệt sắc nhân gian thế nào, dù có là Đông Thi bắt chước bừa, ta cũng có thể thử một lần."

Ta tức giận đứng dậy, tấm áo giáp vàng Hoàng hậu ban cho bất ngờ rơi xuống đất: "Ngươi..."

Giọng Liễu Nhứ cố ý: "Tuy không bằng Liễu Quý phi, nhưng ai chẳng biết Hoàng thượng thích thứ mới mẻ."

Ta nhìn nàng ấy một lúc, hít sâu một hơi, giọng bình tĩnh: "Ngươi đến tìm ta chỉ để nói những lời này sao?"

Liễu Nhứ ngẩn ra, nhíu mày: "Ý ngươi là gì?"

Ta nhìn sắc trời: "Nếu ngươi đã nói xong rồi, thì có thể đi được rồi."

Liễu Nhứ sững sờ, rồi lập tức đỏ mặt vì tức giận, nhưng nàng ấy lập tức kìm nén lại, quỳ xuống thi lễ với ta: "Là nô tỳ mạo muội, quấy rầy Quý phi nương nương, sau này nô tỳ nhất định sẽ không bước chân vào Tiêu Phòng điện này nửa bước."

Nàng ấy ngước mắt nhìn ta, "Nhưng sau này biết đâu Quý phi nương nương cũng có lúc phải cầu xin đến trước mặt nô tỳ, lúc đó đừng vì sĩ diện mà không chịu nhờ vả là được."

Loading...