Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thật Sự Chỉ Là Lười Chạy - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-09-21 17:04:41
Lượt xem: 306

Ta lại hỏi: "Không phải nàng đã biết ý nghĩa rồi sao?"

Sắc mặt nàng ta đã có chút xấu hổ, hít sâu một hơi mới tiếp tục nói: "Nương nương, bệ hạ đã quyết định xuất binh đánh Ân quốc rồi, ước tính dè dặt nhất thì không quá ba tháng, Ân quốc sẽ... Nương nương, mối hận mất nước, làm sao có thể quên!"

Ta bị cảm xúc mãnh liệt của nàng ta dọa sợ, lùi về sau một chút: "Ơ... Không phải bây giờ vẫn chưa mất nước sao? Nàng muốn nói thì cũng nên đợi ba tháng sau hãy nói chứ?"

Lương Tri Ý: "..."

Cuối cùng Lương Tri Ý cũng đi rồi, mang theo ánh mắt "hận sắt không thành thép" quen thuộc mà ta thường thấy.

Sau khi nàng ta đi, Tiểu Thúy dè dặt hỏi ta: "Nương nương, bệ hạ thật sự muốn..."

Ta sờ "Giẻ Rách" trong lòng, chỉ thở dài: "Tiểu Thúy, đáng tiếc nương nương của ngươi, thật sự chỉ là một kẻ vô dụng."

Chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, không thể làm anh hùng xoay chuyển càn khôn.

9

Điều ta không ngờ tới là, anh em của ta cũng không phải ai cũng là kẻ vô dụng.

Ba ngày đầu Tề quốc tấn công, Lương Chí Mẫn dẫn quân thế như chẻ tre, nhưng đến ngày thứ tư thì gặp phải sự kháng cự quyết liệt, tướng lĩnh của đối phương là tam ca ta, Tam hoàng tử Ân quốc, Ân Lâm.

Nghe nói, hai bên giằng co suốt bảy ngày, cho đến khi phụ hoàng ta chạy đến tiền tuyến, đích thân xin hàng.

Khi Tề Nghiên nói những tin tức này, ta lỡ tay làm rơi một chiếc cốc rượu, làm ướt nửa vạt áo.

Tề Nghiên không tức giận, nắm lấy tay ta chậm rãi lau, thản nhiên nói: "Lo lắng rồi?"

Ta chậm chạp nhận ra, ngẩng đầu lên: "Bệ hạ sẽ xử lý người nhà thần thiếp như thế nào?"

Vấn đề này cứ lởn vởn trong đầu ta từ khi khai chiến.

Ta có thể tự thuyết phục mình đứng ngoài cuộc, dù sao thì mẫu thân ta là người Tề quốc, ta mang một nửa dòng m.á.u Tề quốc, vì vậy khi Tề - Ân khai chiến, ta có thể giữ thái độ trung lập, hơn nữa bách tính Ân quốc dưới sự cai trị của phụ hoàng ta, thật sự sống không tốt lắm, nhưng liên quan đến vấn đề sống chết, quan hệ huyết thống dường như lại trói buộc ta.

Lương Tri Ý từ ngày đó lại viết cho ta một bức thư, trong thư viết hết nỗi đau và sự hối hận khi tộc nhân bị giết, đất nước bị mất, đồng thời nói nếu ta tiếp tục không làm gì, sẽ rơi vào kết cục giống như nàng ta.

Ta đọc kỹ bức thư, không giao bằng chứng mưu phản này cho Tề Nghiên, cũng không trả lời Lương Tri Ý. Ta chỉ đốt bức thư đó đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/that-su-chi-la-luoi-chay/chuong-11.html.]

Lúc đó tâm thái ta là: Chuyện chưa xảy ra thì không cần lo lắng.

Anan

Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã xảy ra, không thể vãn hồi.

Sống hay chết, chỉ trong một ý niệm của Tề Nghiên.

Người nắm quyền sinh sát nhìn ta một lúc, chỉ nói: "Nếu nàng là công chúa Ân quốc, người nhà nàng có lẽ sẽ rơi vào kết cục giống như hoàng thất Lương quốc, nhưng nếu nàng là thê tử của trẫm, Hoàng hậu Đại Tề, người nhà nàng tự nhiên sẽ bình an vô sự."

"Công chúa Ân quốc và Hoàng hậu Đại Tề, Ân Diểu, xem nàng chọn như thế nào."

Ta cảm thấy đây là một câu hỏi vô lý, nghĩ mãi, bèn hỏi ngược lại Tề Nghiên: "Trong lòng bệ hạ, thần thiếp là vai nào?"

Hình như hắn không ngờ ta lại hỏi như vậy, ngẩn người một lúc, ý vị thâm thường nói: "Trong lòng trẫm, nàng luôn là Hoàng hậu Đại Tề."

"Vậy thần thiếp sẽ làm Hoàng hậu Đại Tề." Mặc dù kỳ thật đã là rồi.

Lần này đến lượt Tề Nghiên do dự: "Nàng chắc chắn chứ? Như vậy là nàng đã từ bỏ huyết thống, từ bỏ danh hiệu công chúa Ân quốc, sau này đều là Hoàng hậu Tề quốc của trẫm." Hắn dừng một chút, ánh mắt cụp xuống, giọng nói khàn đi vài phần, "Là thê tử của trẫm."

Ta chỉ cảm thấy hắn nắm tay ta càng lúc càng chặt, hình như tâm trạng không ổn, bèn dịu giọng nói: "Mặc Chi, nói đúng ra thì Ân quốc đã diệt vong rồi. Dù ta có muốn danh hiệu công chúa Ân quốc hay không, cũng không thể thay đổi sự thật này, hơn nữa như chàng đã nói, ta đã gả cho chàng, coi như là người Tề quốc rồi, cho nên chuyện này thật sự không quan trọng."

"Gả cho trẫm..." Hắn lặp lại mấy chữ này, bỗng nhiên cười, "Nàng thật sự cho là vậy?"

Ta không đoán được suy nghĩ của hắn, thử dò hỏi: "Vậy cũng không tính là gả, mà là đưa thẳng đến?"

Sắc mặt Tề Nghiên lập tức lạnh đi vài phần.

Ta vội vàng sửa lời: "Gả, là gả! Ta, Ân Diểu đã gả cho Tề Nghiên rồi!"

Sắc mặt hắn có thể coi là xuân về hoa nở, băng tuyết tan...

Đêm đó Tề Nghiên không làm bộ làm tịch triệu kiến Lương Tri Ý, mà trực tiếp ngủ lại cung ta, nói là muốn bù lại đêm động phòng hoa chúc của chúng ta. Ban đầu ta tưởng hắn sẽ tự xử như mọi khi, không ngờ lần này hắn lại làm thật, ăn ta sạch sẽ từ trong ra ngoài.

Cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài: "Diểu Diểu, cuối cùng nàng cũng là của trẫm rồi."

Thủy triều lên xuống, từng đợt nối tiếp từng đợt, ta như người sắp c.h.ế.t đuối, cố gắng vùng vẫy thoát ra.

Tề Nghiên không chịu buông tha, kéo ta trở lại: "Diểu Diểu, không cho phép trốn."

Loading...