Chạm để tắt
Chạm để tắt

THẬP LỤC NƯƠNG - 23

Cập nhật lúc: 2024-09-09 13:52:54
Lượt xem: 3,703

"Vậy được," đại công tử quay người lại, hành lễ với phu nhân, "Mẹ, hãy để đệ ấy đi. Nhị đệ đã lớn, nên để đệ ấy tự quyết định."

 

Phu nhân khóc lớn: "Không cho đi, nói gì cũng không cho đi!"

 

"Vậy mẹ cứ đánh luôn cả con đi."

 

Nói rồi, đại công tử vén áo quỳ xuống bên cạnh nhị công tử.

 

Tim ta thắt lại—làm sao ngài chịu nổi chuyện này?

 

"Mấy đứa... mấy đứa… thật tốt, tốt lắm… Hai huynh đệ các con đều là muốn chọc tức ta."

 

Phu nhân nhìn từ bên trái sang bên phải, cuối cùng ném roi xuống đất, khóc đến nỗi thở không ra hơi.

 

Nhị công tử dưỡng thương suốt hơn mười ngày, còn phu nhân thì khóc suốt ngần ấy thời gian.

 

Không khí trong phủ trầm lặng, ta cũng cảm thấy buồn theo. Có lần ta trốn dưới gốc cây hòe già, ngồi thổi sáo lá, đại công tử tình cờ đi ngang, đứng nghe thật lâu.

 

Cuối cùng nhị công tử vẫn rời đi, hắn để lại một bức thư, âm thầm ra đi không nói lời từ biệt.

 

Nhưng hắn không biết rằng, một ngày trước khi hắn đi, phu nhân đã đến nhà bếp, tự tay làm rất nhiều bánh điểm tâm, lén bỏ vào bọc hành lý mà hắn đã chuẩn bị sẵn.

 

Dù sao cũng là đứa con do bà tự tay nuôi nấng, làm sao không biết hắn định lén bỏ đi chứ?

 

Lần này theo phu nhân trở về, còn có quản gia Ngô thúc và một nha hoàn tên là Thúy Nhi.

 

Còn về phần Thôi Cửu—lúc này ta mới biết, năm đó hắn chọn ở lại không phải vì nhà họ Vi có ân với hắn.

 

Người nhà họ Vi thật sự có ân, là với Châu Nhi tỷ tỷ. Thôi Cửu ở lại vì thích Châu Nhi tỷ.

 

Hai người họ cùng đến Ba Lăng, suốt dọc đường Thôi Cửu chăm sóc rất chu đáo, cuối cùng cũng lấy được mỹ nhân về làm vợ. Lão gia và phu nhân cảm kích lòng trung thành của họ, đã xóa bỏ thân phận nô tỳ và còn tổ chức hôn lễ cho họ.

 

Hiện tại Châu Nhi tỷ đã mang thai, sắp sinh rồi.

 

Nhị công tử đã đến phương Bắc nhập ngũ, từ khi hắn rời đi, phu nhân bắt đầu tu Phật, ngày ngày tụng kinh cầu bình an cho nhị công tử.

 

Phu nhân ở lại một thời gian, rồi cùng đại công tử bàn bạc chuyện bán căn nhà ở kinh thành để cả gia đình về Ba Lăng đoàn tụ, vì dù sao lão gia cũng đang ở đó.

 

Không biết đại công tử đã nói gì với phu nhân, cuối cùng ngài không đi, căn nhà cũng không bán.

 

Phu nhân lại trở về Ba Lăng.

 

Ta thật sự rất khâm phục bà, ở cái tuổi đáng ra nên được an nhàn dưỡng lão, mà bà vẫn cứ phải đi khắp nơi, chịu bao nhiêu khổ cực đường xa.

 

Trước khi phu nhân đi, ta đã làm tặng bà hai đôi giày nhẹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/thap-luc-nuong/23.html.]

 

Mùa hè đang đến gần, phu nhân đến Ba Lăng, vừa đúng lúc có thể mang đôi giày mới.

 

Phu nhân nắm tay ta, nhẹ nhàng nói: "Thập Lục, con gái ngoan, ta nhận tấm lòng này của con. Giờ con cũng xem như người trong viện của Chiêu nhi rồi. Sau khi ta đi, phiền con chăm sóc tốt cho nó."

 

Viện... viện của đại công tử?

 

Mặt ta đỏ bừng, vội vã xua tay: "Không... không phải vậy, con chỉ là sợ bóng tối nên mới ở lại..."

 

Phu nhân cười hiền hòa: "Được rồi, không cần giải thích, ta hiểu mà. Ba Lăng có hồ lớn, hoa sen hồng rực như mây, cảnh sắc đẹp hơn Kinh Thành nhiều. Nếu con không muốn ở lại đây, lúc nào cũng có thể đến Ba Lăng tìm chúng ta."

 

Sau khi phu nhân và nhị công tử rời đi, phủ Vi gia lại trở nên trống trải.

 

Ta tiếp tục quét dọn, nấu cơm, cắt tỉa cây cối, học chơi cờ, học viết văn, thậm chí học tính toán với đại công tử. Một năm bốn mùa cứ thế trôi qua.

 

Khi ta đã học được cách đọc chữ, đại công tử gọi ta vào thư phòng, lấy cuốn sổ lần trước ra cho ta xem lại.

 

Lần này ta mới hiểu, đó là một cuốn sổ kế toán.

 

Bên trong ghi lại tất cả các khoản đất đai, ngân phiếu, đồ vật quý báu mà Vi gia có, thậm chí còn ghi rõ mấy cửa hàng.

 

Đại công tử hỏi ta: "Thế nào?"

 

Ta đáp: "Công tử, ngài cho ta xem sổ này làm gì?"

 

Đây có phải là việc một tỳ nữ như ta nên xem không?

 

Đại công tử nhướng mày: "Có thể nuôi nổi ngươi không?"

 

Ta?

 

Thì ra công tử tốn công dạy ta biết chữ chỉ để chứng minh điều này sao?

 

Ta chưa từng nghi ngờ rằng ngài không nuôi nổi ta mà...

 

Ta cười đáp: "Công tử của ta là tuyệt nhất, thiên hạ vô địch, không ai sánh bằng!"

 

Đại công tử khẽ hừ một tiếng, rút cuốn sổ khỏi tay ta, quay lưng bước đi. Nhưng ta cảm giác bóng lưng của ngài có chút phấn khởi xen lẫn tự mãn.

 

Khi công việc không nhiều, ta xin phép về thăm nhà. Chân của cha ta đã khỏi, và đứa đệ đệ út của ta cũng đã qua cơn nguy hiểm.

 

Người ta nói, con gái gả đi rồi như bát nước hắt ra ngoài. Tuy ta chưa gả, nhưng kể từ khi mẹ ruột mất, mẹ kế lại sinh thêm đệ muội, ta cũng chẳng khác gì bát nước bị hắt đi.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Ta đều đặn gửi tiền về nhà mỗi ba tháng, nhà đã rào lại một khu đất rộng và nuôi thả gà.

 

 

Loading...