Chạm để tắt
Chạm để tắt

THẬP LỤC NƯƠNG - 20

Cập nhật lúc: 2024-09-09 06:51:38
Lượt xem: 3,525

Ta nghe mà ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói: "Hoàng thượng tại sao lại làm vậy?"

 

"Đúng vậy... Tại sao?" Đại công tử dừng lại một chút, giọng điệu châm biếm, "Bởi vì Hoàng thượng già rồi. Ông ấy già rồi, vừa phải dùng thái tử, lại vừa phải đề phòng thái tử. Ông ấy chỉ có thể yên tâm ngủ ngon nếu cắt hết cánh của thái tử; ông ấy hạ nhục ta, bãi quan của ta, để ngày sau thái tử đăng cơ, nếu dùng lại ta, ta sẽ cảm kích, một lòng trung thành với hoàng thất. Đây là nước cờ 'rút củi đáy nồi', vừa giảm bớt thế lực của thái tử, vừa trải đường cho tương lai. Trước đây đường ta đi quá suôn sẻ, lòng tự mãn quá cao, Hoàng thượng muốn đánh thức ta, để ta hiểu được rằng, sấm sét hay mưa móc đều là ân điển của quân vương. Thủ đoạn của bậc đế vương, một hòn đá trúng ba con chim, đây chính là—'nghệ thuật cai trị'."

 

Nói đến đây, đại công tử từ từ mở tay, nhìn kỹ những đường vân trong lòng bàn tay dưới ánh sáng, giữa hàng mi là một vẻ lạnh lẽo đến rợn người.

 

Lúc này, ta đã hoàn toàn quên mất rằng đại công tử đang nói những chuyện cơ mật gì, chỉ cảm thấy tim đập như trống, tay chân lạnh ngắt, gần như không đứng vững nổi.

 

Ta vốn tưởng, đại công tử chỉ nói sai hoặc làm sai điều gì đó mà rước họa vào thân, không ngờ đằng sau lại có những chuyện rắc rối như vậy.

 

Chốn triều đình, g.i.ế.c người không thấy máu, quả thực còn nguy hiểm gấp trăm lần chiến trường.

 

Phải rất lâu sau ta mới dần dần tiêu hóa được những lời của đại công tử, dè dặt hỏi: "Vậy, công tử sau này định làm gì?"

 

Đại công tử nhếch môi cười lạnh, đôi lông mi đen nhánh như mực, dù vẫn mang dáng vẻ phong độ ngời ngời của một công tử thế gia giữa cõi phàm trần, nhưng khắp người lại tỏa ra hàn ý sắc bén như dao.

 

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn, dầu sắp cạn, ánh lửa chập chờn hai cái rồi tắt.

 

Đại công tử giật mình tỉnh lại, giơ tay gọi ta đến.

 

Ngài nhẹ nhàng chạm vào hai búi tóc trên đầu ta, giọng điệu nhẹ bẫng: "Chuyện này không phải việc ngươi cần lo lắng, trời đã khuya rồi, ngủ đi."

 

Ta sao mà ngủ được.

 

Nhưng đại công tử đã nói vậy, ta cũng đành về phòng nằm.

 

Suốt đêm ta lăn qua lăn lại trên giường không ngủ nổi, trong đầu không ngừng suy nghĩ về những lời đại công tử nói.

 

Nghe ý của ngài, vài năm nữa ngài vẫn sẽ trở lại, vì một khi thái tử lên ngôi, chắc chắn sẽ cần dùng đến ngài. Nhưng—sao cảm giác này kỳ lạ quá—nếu cứ đi theo con đường mà Hoàng thượng đã vạch sẵn, chẳng phải giống như bị người ta bán đi mà còn phải cảm kích, rơi nước mắt đếm tiền giúp họ?

 

Sáng hôm sau, ta bò dậy, mắt thâm quầng như gấu trúc, bắt đầu nấu cháo.

 

Đại công tử dẫn theo Kiếm Như đi đến phủ Vĩnh Xương Bá để từ hôn.

 

Thật ra, việc hủy hôn như thế này, theo lý thuyết phải là do trưởng bối trong gia đình đứng ra, chẳng tới lượt đại công tử đích thân đi.

 

Nhưng chuyện này, Vĩnh Xương Bá phủ vốn đã vô lý trước, hơn nữa Vi gia lại không có trưởng bối nào ở kinh thành, lễ nghĩa đầy đủ hay không cũng chẳng ai nói được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-luc-nuong/20.html.]

 

Ta nhìn theo bóng dáng đại công tử rời đi, trong lòng chua xót.

 

Từ khi ngài chịu đánh roi đến giờ, lần đầu tiên ra khỏi cửa lại là để từ hôn.

 

Thật là bực bội mà.

 

Lúc trở về, mặt Kiếm Như đen như đáy nồi, tay không, giấy hôn thú cũng đã trả lại.

 

Đại công tử thì vẫn bình tĩnh, trên mặt không thể hiện gì.

 

Nhị công tử khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: "Hủy là đúng, tiểu thư đích tôn vàng ngọc đó đã không vừa mắt chúng ta, nếu thật sự cưới về làm đại tẩu của ta, chỉ sợ sẽ khóc lóc, làm ầm ĩ rồi tìm cách tự vẫn."

 

Đại công tử nghiêm khắc liếc nhị công tử một cái.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Nhị công tử nhún vai, vẻ mặt không quan tâm.

 

"Có gì mà không thể nói? Vĩnh Xương Bá phủ nịnh hót kẻ quyền thế, chuyện họ làm được, người khác chẳng lẽ không thể nói?"

 

"Vi Lăng—"

 

Thấy không khí càng lúc càng căng thẳng, ta vội vàng bước ra hòa giải.

 

"Cái đó—đại công tử, trên đường về ngài có thấy bà lão bán kẹo hồ lô giọng to không?"

 

Kiếm Như nhỏ giọng nói: "Lúc ấy làm gì có tâm trạng mà nhìn những thứ đó."

 

Không ngờ đại công tử lại nghĩ ngợi một chút, rồi khóe miệng ngài khẽ nở một nụ cười.

 

Ngài nói: "Có thấy, giọng rất to, tinh thần cũng rất tốt."

 

"Thấy là tốt rồi, lần sau đi ra ngoài mua giúp ta vài xiên, mấy hôm rồi không được ăn, nhớ quá đi mất. Còn bà thím bán canh lòng dê nữa, đi muộn là không mua được đâu. Trời lạnh thế này, ăn canh lòng dê là hợp nhất—À, hay là chúng ta làm lẩu dê ăn đi. Các vị gia, phiền giúp Thập Lục một tay nhé."

 

Nhị công tử nhìn ta với vẻ mặt "Tiểu nha đầu này có biết mình đang nói gì không", rồi cười lạnh một tiếng, nói: "Gia từ khi sinh ra đến giờ chưa từng bước chân vào bếp."

 

"Vậy hôm nay đúng lúc cho nhị công tử mở mang tầm mắt—đi nào, đi nào, cả nhà cùng nhau xuống bếp nấu nướng mới là tốt," ta vừa nói vừa đẩy từng người một như lùa vịt, cuối cùng cũng lôi được mấy vị công tử ra khỏi chính sảnh.

 

Loading...