Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thanh mai trúc mã - Ngoại truyện 1

Cập nhật lúc: 2024-08-14 00:46:26
Lượt xem: 856

1

Tôi tên là Trình Cảnh Thạc, có lẽ tôi là một gã đàn ông tồi.

Nhà tôi có một cô bé hàng xóm nhỏ hơn tôi hai tuổi, tên là Lâm Tố, rất thích bám lấy tôi.

Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại thích bám tôi như vậy, rõ ràng cô ấy chơi với Sở Tiện vui hơn.

Mà tôi, lại không thích cô ấy chơi với Sở Tiện. Nhưng tôi không nói với ai, vì nếu nói ra sẽ khiến người khác nghĩ tôi nhỏ mọn.

Người lớn thường thích trêu chọc chúng tôi, gọi cô ấy là vợ nhỏ của tôi.

Nếu không gặp Triệu Tinh Tinh, tôi cũng không phản đối việc cưới cô ấy.

Nhưng, tình cờ tôi lại gặp Triệu Tinh Tinh.

Cô ấy là bạn cùng lớp đại học với tôi.

Khác với vẻ dễ thương và đáng yêu của Lâm Tố, Triệu Tinh Tinh có nhan sắc khiến người khác phải kinh ngạc ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Có câu nói như thế này, dễ thương không đáng giá trước vẻ gợi cảm.

Tôi rất đồng ý với câu đó.

Nếu Lâm Tố là thiên thần thì Triệu Tinh Tinh là yêu tinh. Thực sự, cô ấy quá giỏi trong việc quyến rũ người khác. Tôi bị cô ấy nắm trong tay hoàn toàn.

Sau nhiều lần nũng nịu nài nỉ, tôi dẫn cô ấy đến dự lễ trưởng thành của Lâm Tố.

Cô bé mà mỗi khi gặp tôi đều cười tươi như hoa, mắt sáng lấp lánh, lần đầu tiên ngẩn ngơ tại chỗ.

Trái tim tôi hơi đau, nhưng chỉ là một chút.

Lâm Tố ngơ ngác bị Sở Tiện kéo đi, tôi bị bố mẹ kéo ra vườn mắng xối xả.

Tôi nghĩ, có lẽ tôi đã phá hỏng một ngày rất quan trọng trong cuộc đời Lâm Tố.

2

Tôi đã nghĩ bố mẹ sẽ phản đối chuyện tôi và Triệu Tinh Tinh yêu nhau, nhưng không ngờ lại phản đối mạnh mẽ đến vậy.

Để chia rẽ chúng tôi, mẹ tôi đã dùng đủ mọi cách, từ khuyên ngọt đến cả việc tự sát để ép tôi.

Bà uống thuốc, treo cổ, làm đủ mọi trò.

Nhiều lần như vậy cũng khiến tôi phát mệt.

Khi bà lại một lần nữa phải vào bệnh viện vì c.ắ.t c.ổ tay, tôi cuối cùng đã trút hết cơn giận lên Lâm Tố, người đang lo lắng chờ đợi bên cạnh.

Mắt cô ấy đỏ hoe, không tin nổi nhìn tôi, rồi quay đầu đi khỏi bệnh viện không một lần ngoái lại.

Đó là lần duy nhất tôi nổi giận với cô ấy. Thật ra, sau khi nổi giận xong, tôi đã hối hận, nhưng lại không thể hạ mình để xin lỗi cô ấy.

Lâm Tố thật sự tức giận rồi, cô ấy thậm chí chuyển vào ở ký túc xá của trường.

Còn tôi bị ông nội dùng gậy đánh một trận.

Nhiều năm qua, Lâm Tố luôn như cái đuôi nhỏ theo sau tôi, không cãi không làm phiền, rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Sau chuyện này, cô ấy hoàn toàn không để ý đến tôi nữa, rõ ràng là thực sự giận rồi.

Cũng tại tôi, nói những lời quá tổn thương.

Tôi mua quà đến trường thăm cô ấy, nhưng cô ấy không thèm gặp tôi lấy một lần.

Trước đây không nhận ra, hóa ra dỗ dành một cô gái lại khó đến vậy.

3

Bên này Lâm Tố không dỗ dành được, bên kia Triệu Tinh Tinh lại giận dỗi vì tôi dành quá nhiều thời gian cho cô gái khác.

Tôi liên tục nhiều ngày không ngủ đủ giấc.

Hậu quả của việc lái xe khi mệt mỏi là tôi gặp tai nạn xe. Một vụ tai nạn nghiêm trọng.

Người ta nói rằng, tôi vừa được một người qua đường tốt bụng kéo ra khỏi xe thì xe đã bốc cháy.

Cũng coi như là may mắn sống sót.

Hơn một tháng sau, Triệu Tinh Tinh đề nghị chia tay với tôi.

Cô ấy khóc lóc nói rằng gia đình tôi vẫn không chấp nhận cô ấy, cô ấy không chịu nổi nữa.

Chắc là mẹ tôi lại gây rắc rối cho cô ấy.

Dù tôi không nỡ nhưng cũng đồng ý. Tôi còn không biết mình có thể đứng dậy được hay không, hà cớ gì lại kéo người khác xuống cùng.

4

Sau khi Triệu Tinh Tinh rời đi, Lâm Tố lại đến thăm tôi mỗi ngày.

Tôi phải chịu đựng cả nỗi đau tinh thần và thể xác, tính tình không khỏi trở nên cáu kỉnh.

Nhưng cô ấy dường như không bận tâm, vẫn đến bên tôi mỗi ngày.

Vì bị thương nặng, tôi cần phẫu thuật nhiều lần. Mỗi lần tỉnh lại sau ca mổ, cô ấy đều ở bên cạnh.

Khó khăn nhất là quá trình phục hồi chức năng. Nhiều lần tôi muốn bỏ cuộc, nhưng cô ấy luôn dịu dàng khuyến khích tôi.

Từng chuyện, từng chuyện đều ghi sâu trong lòng tôi, nói không cảm động là không thể.

Lúc đó tôi nghĩ, phần đời còn lại của tôi chính là cô ấy.

Sau khi hồi phục, tôi đã tỏ tình với cô ấy. Nhưng cô ấy từ chối, nói rằng không cần tôi lấy thân báo đáp.

Tôi cười đáp lại: "Không phải là lấy thân báo đáp, mà là muốn chăm sóc em cả đời."

Cô ấy nghiêng đầu, lẩm bẩm: "Cả đời dài lắm đấy, anh phải suy nghĩ kỹ nhé."

Dáng vẻ của cô ấy thật đáng yêu đến c.h.ế.t đi được.

5

Tôi theo đuổi Lâm Tố suốt hai năm, cuối cùng cũng khiến cô ấy tin rằng tôi yêu cô ấy.

Khi ở bên Lâm Tố hơn nửa năm, tôi nghe tin về Triệu Tinh Tinh từ miệng Sở Tiện.

Nói cho cùng, năm đó tôi cũng có lỗi với cô ấy.

Ma xui quỷ khiến, tôi gửi tin nhắn đến số cũ của cô ấy.

Thế mà cô ấy vẫn chưa đổi số.

Chúng tôi kết bạn trên WeChat, bắt đầu trò chuyện thường xuyên. Còn về Lâm Tố, cô ấy chưa bao giờ kiểm tra điện thoại của tôi, tôi không lo cô ấy sẽ phát hiện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/thanh-mai-truc-ma-edys/ngoai-truyen-1.html.]

Triệu Tinh Tinh thường gửi ảnh cho tôi, thân hình cô ấy bây giờ còn đẹp hơn năm năm trước.

Cô ấy nói chuyện cũng cởi mở hơn.

Sau vài tháng, dịch bệnh bùng phát ở Thượng Hải. Cả Thượng Hải bị phong tỏa.

Thành thật mà nói, tôi vẫn lo lắng cho Triệu Tinh Tinh.

Khi Thượng Hải mở cửa trở lại, Triệu Tinh Tinh nhắn tin bảo tôi đến thăm cô ấy, tôi phân vân.

Lễ cưới của tôi và Lâm Tố đã cận kề, chúng tôi đã định sẽ đăng ký kết hôn vào ngày Thất Tịch. Tôi sợ thời gian không kịp.

Triệu Tinh Tinh rất biết cách nắm bắt tâm lý tôi, thấy tôi do dự lập tức gửi ngay một bức ảnh gợi cảm quyến rũ qua.

Đào Hố Không Lấp team

Đàn ông mà, mười người thì chín người thích gái đẹp.

Lâm Tố quá bảo thủ, tôi lại luôn giữ hình ảnh dịu dàng, chu đáo trước mặt cô ấy. Dù ở bên nhau đã lâu nhưng chúng tôi chỉ dừng lại ở những nụ hôn nhẹ.

Tính toán thời gian, trước Thất Tịch tôi có thể quay về kịp.

Tôi nói với Lâm Tố là tôi phải đi công tác ở Thượng Hải, cô ấy quả nhiên không nghi ngờ tôi.

6

Tôi sống hai ngày trong say sưa và mộng mị.

Khi chuẩn bị mua vé về Bắc Kinh, Triệu Tinh Tinh lại níu kéo tôi.

Cô ấy dựa vào lòng tôi, chơi đùa với nút áo của tôi, giọng nghẹn ngào hỏi liệu tôi có thể đi Tam Á cùng cô ấy không.

Tôi nói tôi phải về nhà, Lâm Tố đang chờ tôi.

Cô ấy nói cô ấy biết tôi sắp kết hôn, sau khi kết hôn cô ấy sẽ không làm phiền tôi nữa. Cô ấy nói tôi và Lâm Tố còn nhiều dịp lễ tình nhân để cùng nhau đón mà, chỉ cần cho cô ấy Thất Tịch năm nay thôi.

Khi nói những lời đó, mắt cô ấy rưng rưng nước mắt. Tôi thực sự không thể từ chối.

Tôi gọi điện cho Lâm Tố, nói gặp chút vấn đề nên có thể về muộn vài ngày. Tôi cũng đảm bảo với cô ấy là chắc chắn sẽ kịp đám cưới.

Cô ấy vốn dĩ rất hiểu chuyện, chỉ dặn dò tôi ra ngoài nhớ cẩn thận.

Chúng tôi mua vé máy bay đi Tam Á. Ở Tam Á, chúng tôi đã có một Thất Tịch rất lãng mạn.

Khi chuẩn bị trở về, dịch bệnh lại bùng phát ở Tam Á.

Tôi hoảng sợ.

7

Phong tỏa lần này, không ai biết sẽ kéo dài bao lâu.

Chuyện duy nhất chắc chắn là tôi không thể kịp về tham gia đám cưới của mình.

Tôi lại gọi cho Lâm Tố, đề nghị hoãn đám cưới. Chỉ là tôi không ngờ Triệu Tinh Tinh lại lên tiếng trong lúc đó.

Tôi vội vàng cúp máy, nhưng tôi chắc chắn rằng cô ấy đã nghe thấy.

Tôi bảo cô ấy ngoan ngoãn đợi tôi về, tôi có thể giải thích. Dù chính tôi cũng không biết nên giải thích thế nào.

Cô ấy rất khó dỗ dành, lần trước chỉ mắng vài câu đã phải mất mấy năm mới làm lành. Lần này không biết liệu cô ấy có tha thứ cho tôi hay không.

Tôi bắt đầu thấy sợ.

Ngày hôm sau, lẽ ra tôi phải đứng ở một đầu của thảm đỏ, nhìn Lâm Tố mặc váy cưới từng bước tiến về phía tôi.

Thay vào đó, tôi chỉ có thể bị nhốt trong phòng khách sạn. Tất cả tin nhắn gửi cho Lâm Tố đều rơi vào im lặng.

Tôi rất bực bội.

Mở WeChat định nhắn tin dỗ dành cô ấy, nhưng lại thấy một người bạn gửi cho tôi một đoạn video ngắn.

Trong video, cô dâu của tôi trong bộ váy trắng, từng bước đi tới.

Ở đầu kia của thảm đỏ, vị trí lẽ ra thuộc về tôi lại là Sở Tiện!

Tôi phát điên, liên tục gọi điện cho cô ấy, nhưng cô ấy cứ cúp máy hết lần này đến lần khác.

Không còn cách nào, tôi đành gọi cho mẹ, cố gắng nhờ bà ngăn cản đám cưới.

Cô ấy chắc chắn đang giận tôi, cố tình trả đũa tôi. Chắc chắn là vậy! Cô ấy và Sở Tiện, sao có thể chứ?

8

Tôi đập phá mọi thứ có thể đập được trong phòng.

Triệu Tinh Tinh cố gắng tiến lại gần để ôm tôi nhưng bị tôi đẩy mạnh ra.

"Tất cả là tại cô! Nếu không phải cô muốn đến Tam Á, hôm nay tôi đã ở lễ cưới cưới vợ của tôi Lâm Tố!"

Cô ấy có lẽ bị tôi làm cho sợ hãi, không dám lại gần nữa.

Trong mười mấy ngày bị cách ly ở Tam Á, tôi gần như phát điên.

Lâm Tố đã chặn tôi, tôi nhờ mẹ giúp nhưng bà chỉ mắng tôi hồ đồ rồi không quan tâm nữa.

Tôi ăn không ngon, ngủ không yên. Trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc liệu Lâm Tố có thực sự rời bỏ tôi hay không.

Hóa ra, không biết từ lúc nào, tình cảm của tôi dành cho cô ấy đã sâu đậm đến vậy.

Sau hơn mười ngày cách ly ở Tam Á, khi về lại Bắc Kinh, tôi đưa Triệu Tinh Tinh theo. Để cô ấy tự mình giải thích với Lâm Tố, có lẽ độ tin cậy sẽ cao hơn.

9

Lâm Tố nói, cô ấy đã đăng ký kết hôn với Sở Tiện rồi.

Mọi lời giải thích trước mặt cô ấy đều trở nên vô nghĩa. Không chỉ không khiến cô ấy tin tưởng, mà còn lộ ra việc tôi và Triệu Tinh Tinh đã liên lạc với nhau trước đó.

Tôi bị cô ấy đuổi đi.

Rõ ràng, cô ấy rất tức giận.

Tôi đã thử đủ mọi cách để cầu xin cô ấy tha thứ, nhưng đều vô ích. Không còn cách nào khác, tôi quyết định mạo hiểm một phen.

Tôi cố tình lái xe đ.â.m vào lề đường.

Nhưng suy nghĩ của tôi vẫn bị cô ấy nhìn thấu.

Cô ấy dạy dỗ tôi một trận rồi dứt khoát rời đi.

Tôi nghĩ, đến đây là thật sự kết thúc rồi.

Cuối cùng, tôi đã đánh mất cô gái từng xem tôi là tất cả rồi.

 

Loading...