Chạm để tắt
Chạm để tắt

THANH ĐAN - Chương 18 [HOÀN CHÍNH TRUYỆN]

Cập nhật lúc: 2024-07-10 20:02:57
Lượt xem: 334

(18) 

Thanh Đan bổ sung cho bọn chúng, khuôn mặt không giữ nổi lớp ngụy trang nữa: 

 

“Là do tôi đã gửi về làng để trồng đấy!” 

 

Một tên đàn ông cao lớn phẫn nộ đứng phắt dậy muốn bắt hung thủ phía bên trên. 

 

Nhưng vừa mới bước được hai bước chân, đột nhiên m.áu từ ngũ quan bắt đầu tràn ra ngoài không ngừng. Ông ta sau đó liền c.hết đứng, ngã rầm xuống nền gỗ ngay tại chỗ. 

 

Tiếng hét kinh hoàng xé nát cả màn đêm tịch mịch. Ngay giây sau có vài người nữa cũng hoảng loạn mà đứng lên định xông đến nhưng kết cục vẫn là như vậy. 

 

“Đừng cố gắng vô ích nữa!” 

 

Thanh Đan quát lên. 

 

“Thức ăn hôm nay ngon chứ?” Cô ấy cười, đứng trên cao nhìn xuống lũ người ở bên dưới. 

 

Một người khóc lóc, oán thán mà nhìn cô bằng ánh mắt căm thù, gặn hỏi: 

 

“Tại sao?!! Mày cũng là người làng, tại sao phải làm như thế!” 

 

Đan mở to mắt, đáp: 

 

“Ha... Tôi tự nói mình là người làng từ lúc nào thế?” 

 

“Các người có nhớ... Vụ hỏa hoạn 10 năm về trước không?” 

 

Vừa nhắc đến, đồng bộ tất cả mọi người ở đó đều kinh ngạc. 

 

“Đúng rồi đấy... lũ chuột đen bẩn thỉu các người vẫn hay nhắc đến chính là tôi đây! Bất ngờ không?” 

 

“Hàng trăm đứa trẻ c.hết cháy 10 năm trước có bao gồm cả tôi nữa đấy!!!” 

 

Thanh Đan như phát điên, cầm hột quẹt ném mạnh vào vách tường. 

 

Nó liền lập tức bốc cháy, tràn đến từng ngóc ngách của căn nhà. 

 

Cô đã tẩm xăng từ trước, mùi người làng lúc trước ngửi thấy cũng chính là nó! 

 

Tôi đứng ngắm nhìn sự việc bên trong đã lâu, khi thấy lửa bắt đầu bùng lên thì liền gật đầu ra hiệu cho cảnh sát Trường. 

 

Hàng chục người mặc áo cảnh phục xông đến đá bay cánh cửa nhà trưởng làng. 

 

Đan đang cười đắc thắng khi thấy tôi liền lập tức hoảng sợ, cô ấy bước lùi về sau rồi bỏ chạy ra gian nhà sau. 

 

Tôi trước tiên đưa thuốc giải cho cảnh sát Trường, hắn đã quá quen với cách làm việc của tôi nên không thắc mắc mà ra hiệu cho cấp dưới đi giải độc. 

 

"Đốt đám hoa xanh bên ngoài đi!" Tôi để lại câu cảnh báo rồi chạy đi tìm Đan.

 

--------

 

“Đan, cậu đừng chạy nữa, tớ ở đây...” 

 

Tôi nhẹ giọng gọi Thanh Đan quay lại. 

 

Chính là khung cảnh này, giữa đám lửa cháy hừng hực, người tôi yêu nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh tỏa ra tia u ám đáng sợ y hệt như trong cơn ác mộng mỗi đêm. 

 

Cô ấy khóc rồi, lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khóc thảm thiết đến như thế. Đan mấp máy môi, nói với tôi: 

 

“Tớ... g.iết người rồi” 

 

“Cậu đừng đến đây... bẩn lắm...!” 

 

Tôi không hề sợ hãi chút nào, chỉ từ từ lê bước chân nhẹ nhàng bước đến, khuôn mặt vẫn không đổi sắc, mỉm cười tiến gần đến phía cô ấy. 

 

Gần hơn... gần hơn nữa! 

 

Tôi ôm chặt lấy người con gái trước mặt, trao cho cô ấy một nụ hôn đắm đuối giữa biển lửa nóng rực.  

 

Giây phút tách nhau ra, một sợi chỉ vẫn còn vương trên đôi môi đỏ thẫm cùng khuôn mặt ửng hồng của cô ấy. 

 

Tôi ân cần hỏi: “Đau không?” 

 

Ép buộc bản thân làm điều mình căm hận như thế, liệu em có đau không? 

 

Cô ấy như được hỏi đúng mối tơ vò sâu trong lòng, ôm lấy tôi rồi khóc như một đứa trẻ. 

 

10 năm trước, cô ấy chính là kết quả mối nghiệt duyên của một người phụ nữ bị bắt cóc lên bản làng này với ông trưởng làng - Tư Hùng. 

 

Sau đó, mẹ qua đời sớm, để lại cô trong “trại trẻ mồ côi” ở làng. 

 

Tại nơi này, cô cùng vài đứa trẻ khác được nuôi dưỡng để che mắt chính phủ. Và dưới ngôi nhà tình thương đó chính là căn hầm dùng để nhốt những “vật phẩm” khác. 

 

Đâu ai biết rằng, phía sau lớp vỏ bọc đầy tình yêu thương đùm bọc những đứa trẻ của người làng chính là bộ mặt ác nhân thất đức của chúng. 

 

Cũng đâu ai ngờ rằng, toàn bộ ngôi làng này đều làm nghề buôn bán người qua biên giới. Toàn bộ những đứa trẻ trong trại mồ côi đều bị đối xử còn thua cả xúc vật! 

 

Cô ấy chính là lớn lên như thế, và cả tôi cũng vậy... 

 

Vẫn là một đứa nhóc yếu ớt bị nhốt chờ ngày bị bán đi, vẫn là hình dáng mờ nhạt không ai để ý. 

 

Lại là lần đầu tiên trong đời, tôi được ánh sáng đời mình dán ánh nhìn đến. 

 

Cô ấy hỏi tôi, tên tôi là gì? 

 

Tôi ngập ngừng mãi không đáp. Vì tôi không có tên. 

 

Cô ấy hiểu ra ngay, vì vậy liền ngồi cùng tôi nhìn ra khung cửa nhỏ hẹp, nơi những cây hoa gạo còn đang nở đỏ rực cả một góc trời mà đặt tên: 

 

“Vậy... tên cậu là Mộc Miên!” 

 

Cô ấy lúc mới 8 tuổi đã có suy nghĩ muốn chống trả lại đám buôn người cũng như luôn căm hận ông trưởng làng. 

 

Nói về ông ta, là tên buôn người m.á.u lạnh, nhưng lại có mối tình rất sâu đậm với một người phụ nữ. 

 

Không phải mẹ của Đan, là một người khác yểu mệnh c.hết sớm, để lại một đứa con cho ông ta, mà nó lại có tên là... Thanh Đan!!! 

 

Ngày rằm tháng chạp năm ấy, cảnh sát đã lờ mờ mò ra được đường dây buôn bán của chúng, liền lập tức phái người điều tra. 

 

Vì thời gian quá cấp bách, bọn dân làng không còn cách nào khác liền dùng một mồi lửa, nhốt bọn trẻ chúng tôi lại rồi đốt sạch, tiêu hủy bằng chứng. 

 

Lại may mắn thay, Thanh Đan - con gái ruột của ông trưởng làng lại tình cờ có mặt ở đó, khiến ông ta buộc phải dập lửa đi để tìm con gái. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/thanh-dan/chuong-18-hoan-chinh-truyen.html.]

 

Lúc ông ta đến nơi, lũ trẻ đã c.hết cháy sạch sẽ, lại duy chỉ có con gái ông ta - Thanh Đan bị lửa đốt cháy phần mặt vẫn còn hấp hối hơi tàn. 

 

Lúc ông ta mang đứa con gái đi, tôi ở một góc liền phấn khích mà chỉ dám bịt miệng cười vì sợ những con quỷ đó sẽ phát hiện ra tôi còn sống. 

 

Tôi thấy con gái thật sự của ông ta đã c.hết từ lâu rồi. 

 

Đúng hơn là, chính tôi đã giúp cô ấy một tay, đẩy Thanh Đan thật sự vào trong biển lửa. 

 

Cũng là tôi dùng ánh mắt này để quan sát cô bạn đã đặt tên cho tôi tàn nhẫn mà dùng nhánh gỗ nóng bị rơi xuống ấn vào mặt bản thân để hủy dung! 

 

Sau ngày hôm đó, có ba nhánh rẽ đã diễn ra. 

 

Đầu tiên, cô bạn đó đã giả mạo Thanh Đan trở thành con gái trưởng làng danh chính ngôn thuận.  

 

Ông trưởng làng vốn cũng là ba của cô ấy, sau khi hồi phục khuôn mặt của cô ấy, ông ta cũng không nghi ngờ gì thêm cả. 

 

Từ đó, Thanh Đan giả mạo đã sống ở nhà của kẻ thù, chờ một ngày được báo thù. 

 

10 năm sau, cô ấy đã quay trở về rồi. Trong suốt quãng thời gian ở đại học, cô ấy đã tìm ra hạt giống của loài hoa bị cấm - hoa Lam Trích. 

 

Nó có thể làm cho người ta tử vong sau khi chạm vào bông hoa màu xanh tím đẹp mắt.  

 

Lúc đầu chỉ là vài nốt mụn trên da, nhưng sau đó sẽ là cơn đau như bị lửa đốt, thiêu rụi đi phần nội tạng bên trong. Quá phù hợp cho cảm giác của chúng tôi lúc đó. 

 

Thứ hai, phấn hoa phát tán trong không khí cũng gây ra ảo giác, làm người ta nhìn thấy những hình ảnh mà người đó sợ hãi nhất. 

 

Đó là lý do bọn dân làng luôn thấy “lũ chuột”, chính là những đứa trẻ xấu số bị bọn chúng nhẫn tâm g.iết chết. 

 

Thứ ba, biến cố thứ ba chính là tôi. 

 

Tôi vốn là một đứa trẻ mồ côi, lang thang đầu đường xó chợ để sống qua ngày ở thành phố. Đôi khi còn là giành giựt thức ăn bị vứt vào thùng rác với bọn chó mèo hoang. 

 

☂️しᏬᎽႶ しᏬᎽႶ☂️

Tôi không giống cô ấy, không phải bản chất là người lương thiện. 

 

Ngược lại, nếu không có cô ấy, tôi sẽ trở thành một tên xác nhân m.áu lạnh. 

 

Sau khi bị bắt vào làng rồi chạy trốn thành công. Tôi thực sự đã được cứu sống, được sống ở một trại trẻ mồ côi đúng nghĩa. 

 

Vì bản thân có tư chất hơn người, tôi được cung cấp học bổng, cơm bưng nước rót bởi ngân sách của nhà nước. 

 

Nhưng tính cách tôi quái gở, luôn bắt nạt bọn bạn học nên không thân thiết nổi với ai. 

 

Cho đến khi, tôi gặp lại khuôn mặt quen thuộc đó, là cô ấy - người đã ban cho tôi cái tên Mộc Miên. 

 

Lại một lần nữa, tôi được ánh sáng ấy tiếp cận chào hỏi. Trái tim đầy vết xước của tôi lần nữa có nhịp đập, chỉ đập vì mỗi cô ấy mà thôi. 

 

Cô ấy chọn pháp y để thuận tiện cho kế hoạch của tương lai. Tôi thì chọn tâm lý học tội phạm, vẫn luôn âm thầm biết hết mọi thứ cô ấy đang làm. 

 

Âm thầm... từng chút... từng chút một hỗ trợ cô ấy. 

 

------ 

 

Mọi thứ đã qua đi, ngọn lửa ấy cuối cùng cũng bị dập tắt, tất cả dân làng đều bị đem ra trước ánh sáng của pháp luật. 

 

Thứ tôi đưa cho chúng không thể giải được toàn bộ độc, cuối cùng thì chúng phải sống cả đời với vài bộ phận bị liệt cùng lời sỉ vả của người khác. 

 

“Của cậu này! ” 

 

Một người đặt ly nước cam lên bàn làm việc của tôi. 

 

Tôi hạnh phúc mỉm cười, hôn nhẹ lên đôi môi của người ấy rồi xoay người ép cô ấy vào bàn. 

 

“Em thấy khỏe hơn chưa?” 

 

-“Rồi...” 

 

-“Cái này là gì vậy?” Cô ấy chú ý đến hồ sơ trên bàn của tôi. 

 

“Chỉ là vài tờ giấy vụn vặt thôi”  

 

Tôi nhanh chóng thu gọn đống giấy sang một bên. 

 

Cô ấy hỏi tôi: “Tớ vẫn còn đau đầu một chút, bác sĩ bảo tớ không thể nhớ lại gì nữa đúng không?” 

 

Thấy cô ấy có chút đau buồn, tôi nhéo nhẹ má cô ấy, cười chọc ghẹo: 

 

“Em có nhớ hay không cũng chẳng sao cả” 

 

Tôi nắm lấy tay cô ấy, thủ thỉ: 

 

“Chỉ cần nhớ tôi là người yêu của em, chúng ta đã bên nhau từ nhỏ rồi” 

 

Cô ấy cười rất tươi, gật đầu với tôi. 

 

“Vậy... tên tớ là...?” 

 

Tôi nhìn ra cửa kính của tòa nhà cao tầng, nhìn lên những đám mây xanh trên cao. Tôi hạnh phúc mà bảo rằng: 

 

“Tên em là... Mộc Đoan” 

 

Mộc trong tên của tôi, Đoan trong ý nghĩa bắt đầu một điều tốt đẹp. Rất hợp với em. 

 

Mọi chuyện tất cả chỉ là quá khứ, hiện tại chỉ có Mộc Miên và Mộc Đoan bên nhau.  

 

Tôi có nhớ cũng chẳng sao, nó sẽ chẳng ám ảnh tôi, chỉ có em, chỉ cần em quên đi thì em mới có thể bình yên mà sống tiếp.

 

Cả quá khứ, hiện tại lẫn tương lai, tôi đều sẽ ở bên cạnh bảo vệ em, mãi mãi là như vậy-------

 

-------HOÀN CHÍNH TRUYỆN-------- 

P/s: 🎉🎊 Cảm ơn bạn đã ghé thăm "Thanh Đan" và đọc đến chương cuối!! 🎊🎉

 

🎋Đến đây chưa phải là kết thúc, phần ngoại truyện kể về cặp chính và phụ vẫn đang trong quá trình hoàn thiện và sẽ được cập nhật sớm nhất có thể🎋

 

Bắt đầu bước chân vào thế giới tiểu thuyết để dùng từng chữ một tạo ra những thế giới nhỏ với mình vẫn còn nhiều thiếu sót và cần cải thiện. Vì vậy nên mình rất cần những góp ý thiện chí từ các bạn😊

 

Hẹn gặp lại các bạn trong phiên ngoại và các bộ truyện khác, hãy theo dõi mình nhé! ❤

 

 

 

 

 

Loading...