Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thái tử cướp hôn - 2

Cập nhật lúc: 2024-07-03 14:28:45
Lượt xem: 3,502

Thúc phụ cũng biến sắc: "Cái gì? Hắn muốn tái hôn?”

Thúc phụ đoạt lấy tờ giấy, nhìn đi nhìn lại, nghẹn ra một câu: “Tuy rằng thúc phụ không biết chữ, nhưng cũng biết trên tờ giấy này không chỉ có hai chữ.”

Ta vịn ghế ngồi xuống, bĩu môi, lắc đầu, thất vọng nói với thúc phụ: "Những chữ khác có thể thấy rõ, đều nói rõ thân thế của hắn.”

Cứ như vậy, ta và thúc phụ ngầm thừa nhận hành vi bỏ vợ bỏ con của Triệu Khải. Thật không nghĩ tới, năm đó hôn sự đơn sơ, bây giờ hòa ly cũng không đứng đắn như vậy.

Tờ giấy này, chính là hòa ly thư hắn viết vội. Ta nghĩ vậy.

Nhưng hắn không cần ta cũng được, sao ngay cả con mình cũng không cần?

Ta vốn định trực tiếp đi tìm hắn hỏi cho rõ ràng, nhưng núi cao nước xa, nhà chúng ta cách hoàng thành vạn dặm, ta cho dù đi tới hoàng thành, cũng không có khả năng vào được Đông Cung, càng miễn bàn gặp mặt Triệu Khải.

Ta đau lòng suy nghĩ suốt ba ngày và cuối cùng quyết định quên đi quá khứ và mang mang theo nhi tử tái giá người khác!

Nam nhân thôi mà, còn nhiều. Ta là một thiếu phụ đẹp như hoa như ngọc, sợ gì không tìm được một gia đình tốt?

Sau khi nghĩ thông suốt, ta lập tức tìm bà mối đáng tin cậy nhất trong vòng mười dặm tám xã đến sắp xếp hôn nhân cho mình.

Triều đại này, cũng không có quá nhiều người để ý chuyện cưới một nữ tử đã hoà ly, vì thế, cũng nhiều người ngấp nghé muốn được mai mối với ta. Tuy nhiên, sau khi ta kén chọn, không còn lại bao nhiêu nữa. Bà mai cũng bị ta làm phiền.

Thôi thôi, gả cho ai mà không phải gả là gả chứ? Nhưng mà... Tân lang tương lai của ta tên là gì nhỉ? Ta quên mất.

Giống như lúc khuya, thúc phụ vác củi lửa trở về, gặp được người đưa hỉ phục, ngẩn người: "Vậy là đã định rồi sao?”

Ta thở dài một hơi: "Còn nghĩ gì nữa? Đã là người thứ sáu rồi, cũng không phải cẩu thả.”

Thúc phụ không nói gì nữa, buông củi xuống, sâu xa liếc mắt nhìn ta một cái, trở về phòng.

03

Người ta sắp gả là quý tử của ông chủ tiệm son phấn trên trấn, ta ngồi lên kiệu hoa mới nhớ ra là phải hỏi nhà tân lang ở đâu. Nha đầu đỡ ta cổ quái hỏi: "Nương tử đồng ý hôn sự nhưng cái gì cũng không biết, quá mức khinh suất.”

Ta ngậm miệng lại, cười haha.

Quên đi, nàng không hiểu ta. Gả cho ai không quan trọng, quan trọng là, ai có thể làm cha cho nhi tử vừa tròn một tuổi của ta.

Trước đây đều là Triệu Khải phụ trách dỗ Tiểu Bảo ngủ, ta cũng chỉ cho b.ú chút sữa, những thứ khác đều mặc kệ, cuộc sống vô lo có biết bao nhiêu vui vẻ.

Nhưng sau khi Triệu Khải đi, ta mới biết được chăm sóc đứa nhỏ thật sự mệt mỏi, đã hơn một tháng ta không ngủ được một giấc ngon.

Hôn lễ lần này, so với lần ta và Triệu Khải nghiêm túc hơn không chỉ mười lần, thế cho nên ta có chút đầu óc choáng váng, cũng không biết phải nhảy qua chậu than, cái gì cũng không biết.

Nam tử bên cạnh giọng nói dịu dàng, nhưng nghe sao mà giống thái giám quá: "Nương tử cẩn thận một chút, phía trước là bậc cửa.”

Thân thể ta run lên, nhịn không được cả người nổi da gà. Trời ạ, đây là phu quân kế tiếp của ta? Sao lúc gặp lại không có vấn đề lắm, đến lúc này lại thấy quá ẻo lả?

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Bây giờ ta hủy hôn, còn kịp không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/thai-tu-cuop-hon/2.html.]

Dưới khăn voan đỏ, ta khóc không ra nước mắt, khẩn cầu trời xanh, cứu ta.

Có lẽ là bị thành tâm của ta làm cho cảm động, ông trời hiển linh rồi.

Ngay khi ta cùng tân lang sóng vai nhau, người chứng hôn hô "Nhất bái cao đường", ngoài sân có tiếng xáo động, kế tiếp là tiếng thét chói tai như quản sự g..iết heo: “Không tốt! Đại sự không tốt!”

Lý do thoái thác thật quen thuộc. Thúc phụ bên cạnh hừ hai tiếng, nhịn không được châm chọc: "Sao bắt chước ta nói chuyện thế?”

Mọi người đồng loạt quay đầu lại, ta nhìn xuyên qua lớp khăn voan mỏng màu đỏ, mơ hồ nhìn thấy một dáng người cao lớn, rất có cảm giác áp bách đi về phía chúng ta. Hình như đã gặp ở đâu đó.

Ta chớp mắt, cẩn thận nhìn rõ. Còn thúc phụ thì là kêu lên, phun ra một câu: "Ồ, là cái tên Trần Thế Mỹ!"

Trần Thế Mỹ? Triệu Phú Quý?

**(Trần Thế Mỹ là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân vốn là một thư sinh nghèo khó tại vùng Hồ Nam, có cha mẹ nghèo khó, anh ta kết hôn với Tần Hương Liên và có hai đứa con. Tần Hương Liên hết lòng dốc sức làm lụng cho Trần Thế Mỹ ăn học. Sau đó Trần Thế Mỹ lên kinh thi cử và đỗ trạng nguyên. Công chúa thấy Thế Mỹ sáng sủa và muốn kết hôn. Tân khoa trạng nguyên Trần Thế Mỹ tài học xuất chúng, được thái hậu yêu quí và chiêu làm phò mã, cả nước cùng ăn mừng. Trần Thế Mỹ vì đỗ trạng nguyên mà được tung hô, tâng bốc và đã chán cảnh nghèo khổ nên muốn ruồng bỏ quá khứ, chối bỏ thê tử con. Lúc này Tần Hương Liên dẫn hai người con lên kinh tìm chồng, trước đó cha mẹ của Trần Thế Mỹ vì quá già yếu nghèo khó nên mất, trước khi mất dặn Hương Liên lên tìm chồng trở về quê. Thôn phụ Tần Hương Liên mang theo hai đứa con là Xuân Ca và Đông Muội vượt ngàn dặm đến kinh thành tìm chồng. Vốn là phò mã nên Trần Thế Mỹ đã không nhận thê tử con và sai người đuổi họ đi vì sợ tội "Trùng hôn" - đã kết hôn rồi lại kết hôn lần nữa khi chưa hủy hôn ước nhất là dám lừa dối công chúa là chưa có thê tử)**

Á không, là Triệu Khải!

Ta mặc kệ sự đời, vén khăn voan đỏ lên, trừng mắt nhìn hắn.

Trên đại sảnh, sắc mặt mỗi người mỗi vẻ. Ánh mắt Triệu Khải nặng nề nhìn ta chằm chằm, sải bước tiến lên, cũng lướt qua ta......

Khá lắm, Tiểu Bảo đang quơ hai tay, muốn ôm Triệu Khải một cái?

Không lầm chứ? Ta không phải nhân vật chính?

Trước mắt tất cả mọi người, Triệu Khải ôm Tiểu Bảo vào lòng, vỗ nhẹ cái m.ô.n.g nhỏ của nó, hay cho phụ tử tình thâm...

Ta không thể nhịn được nữa: "Hôm nay là đại hôn của ta, ngài không nên quá phận!"

Tân lang vặn eo thon nhỏ, chắn trước người ta, cũng nói: “Chuyện của ngươi và Yêu Muội đã là quá khứ, xin đừng dây dưa.”

Triệu Khải nhíu mày, khí chất lạnh lùng toả ra khắp người, làm cho người ta liên tục lui về phía sau.

Chân trái ta đau, đẩy đẩy tân lang đang giẫm chân mình, khoé miệng giật giật: "Ngươi giẫm phải ta rồi!"

“À, thật ngại quá." Hắn lúng túng, lại giẫm lên chân phải của ta.

“...... " Ta thật sự là phục tên ngốc này.

Triệu Khải cười lạnh, hết sức nhẹ nhàng mà đem ta kéo vào lòng, khinh thường nhìn quanh: "Vi phu còn chưa c..hết, phu nhân lại vội vã tìm người tiếp theo, đây là đạo lý gì?"

“Ngài, ngài, ngài...... " hắn không phải muốn tái hôn sao? Sao ta không thể xuất giá nữa?

Ta còn chưa nói ra lời hoàn chỉnh, Triệu Khải đã hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang tuyên bố: "Hôn sự này hủy bỏ, phu nhân của ta, sao có thể mang theo con của ta, gả cho người khác được?"

Có lẽ là do tức không chịu nổi, hai lỗ mũi hắn thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi: "Hoang đường!”

Loading...