Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thà Làm Ngọc Nát - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-05-04 23:19:50
Lượt xem: 2,424

Vì sinh thần của quý phi, tiệm phòng đã động không ít não.

Vừa phải có hoa văn, vừa phải có quy mô, lại không được đắc tội với hoàng hậu, bàn đi tính lại nhiều lần, mới định ra được một cách làm vừa phải.

Bận rộn cả một tháng, thời gian trôi nhanh như nước, cuối cùng cũng đến ngày sinh thần của quý phi.

Tiệm phòng liên tục mấy ngày đêm chuẩn bị đồ ăn, đến lúc yến tiệc, ai nấy đều tinh thần phấn chấn, sợ rằng bận rộn mà làm sai.

Ta làm một món đồ ngọt nở hoa khi gặp nước làm quà mừng, đích thân mang đến tiệc.

Đến cửa, ta phát hiện không ổn, tiệc mừng vốn nên ca múa tưng bừng, lúc này lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, đám nô tài đều cúi đầu run rẩy, khách khứa trên tiệc sắc mặt lạnh lùng, có chút căng thẳng.

Rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì đó lớn.

Ta bưng khay, tiến thoái lưỡng nan nhưng người giữ cửa lại không lên tiếng ngăn cản, ta không còn cách nào khác, chỉ có thể liều mạng đi vào.

Vừa vào cửa, ta đã ngoài ý muốn nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Người đó ngồi trên tiệc, mắt bịt một dải lụa trắng, dung nhan như ngọc, khí độ phi phàm.

Bên chân chàng là t.h.i t.h.ể của một cung nữ nhưng chàng dường như không nhận ra, hướng về phía Lý Tuân, cười nhạt:

"Vi thần ở Dương Châu, đúng là đã làm một số chuyện hồ đồ, nhưng mà, lời đồn gì mà bệ hạ nói, thần thật sự chưa từng nghe thấy."

Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ ngây người tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

Chàng... sao lại ở đây.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tha-lam-ngoc-nat/chuong-19.html.]

Trên ghế chủ vị, Lý Tuân cười lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển sang ta: "Ngây ra đó làm gì? Còn không dâng lên."

Ta hoàn hồn, bình tĩnh lại sự kinh hãi trong lòng, vội vàng dâng món đồ ngọt trong tay lên trước mặt quý phi, cầm lấy ấm trà bên cạnh, đổ nước nóng lên trên món ăn.

Lớp vỏ mỏng bằng đường tan ra ngay lập tức, để lộ ra đóa mẫu đơn được bọc bên trong.

Ta vốn nên chúc thọ nhưng nếu ta lên tiếng, Thẩm Bạc Lam sẽ nhận ra ta.

Do dự một lúc, ta vẫn quyết định không mở miệng thì hơn.

Dù sao thì tiệc yến cũng một mảnh c h ế t chóc, mọi người im lặng như ve sầu mùa đông, ta dù không nói gì, người khác cũng chỉ nghĩ ta sợ hãi, sẽ không nghĩ nhiều.

Ta đã hạ quyết tâm, không nói một lời, cúi đầu, quay người định lui ra.

Nhưng Lý Tuân lại gọi ta lại: "Chậm đã, không thấy ly rượu của thế tử đã cạn rồi sao? Còn không rót rượu cho thế tử?"

Cung nữ rót rượu cho Thẩm Bạc Lam đã bị g i ế t, ta vừa vào đúng lúc, thật sự là đ.â.m đầu vào chỗ c h ế t.

Nhưng Lý Tuân đã ra lệnh, ta không thể không nghe.

Ta không còn cách nào khác, đi về phía Thẩm Bạc Lam, chỉ cảm thấy chân như đeo chì, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn.

Từ khi vào cung, ta đã sớm cắt đứt hết thảy thất tình lục dục, quyết tâm c h ế t già trong cung, chưa từng nghĩ còn có thể gặp lại Thẩm Bạc Lam nhưng hôm nay chàng đột nhiên đến mà không có dấu hiệu báo trước, khiến ta mất hết bình tĩnh.

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía ta, ta chỉ có thể âm thầm quỳ xuống bên cạnh chàng, cầm lấy bình rượu bên cạnh, rót đầy cho chàng, đưa đến tay chàng.

"Thế tử, mời."

Loading...