Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tàng kiều - 7

Cập nhật lúc: 2024-07-10 13:48:48
Lượt xem: 949

“Chẳng lẽ mạng của quý nhân trong cung là mạng, mạng của chúng ta không phải là mạng sao?"

"Vị quân vương mà chúng ta vẫn luôn tin tưởng lại là một con sâu hồ đồ không hiểu lý lẽ như vậy, giang sơn ở trong tay hắn, sớm muộn gì cũng xong đời!"

「...」

Tiếng mắng chửi trong dân chúng rất nhiều, lúc đầu chỉ là tiếng xì xào bàn tán, đến cuối cùng là phẫn nộ, có vài người thậm chí cũng không kiêng dè Tống Quân Từ mà hét to lên. Người hét ở trong đám đông nên căn bản nhìn không ra là ai mở miệng nói.

Sắc mặt Tống Quân Từ rất khó coi. Hắn che chở Hứa Thục Nguyệt trong ngực, không để ý quần chúng sục sôi, đi đến nhà huyện lệnh, nghỉ ngơi và hồi phục một chút.

Ta không đi, chỉ đứng ở cửa thành, chờ bóng dáng người kia đến.

Hắn đến rất đúng lúc.

Những thổ phỉ kia còn chưa kịp vận chuyển toàn bộ lương thực lên núi, Tống Quân Cẩm cũng đã thừa dịp sắc trời dần tối đánh úp bọn chúng trở tay không kịp, không chỉ đoạt lại tất cả lương thực, còn đưa toàn bộ những thổ phỉ g..iết người phóng hỏa này ra trước công lý.

Tất cả diễn biến quá nhanh.

Những dân chúng vốn còn đang mắng chửi kia, thấy lương thực đột nhiên lại xuất hiện ở cửa thành, cùng với Tống Quân Cẩm ngồi trên lưng ngựa, có cả toàn bộ thổ phỉ bị bắt lại ở phía sau hắn.

Rất nhiều người lúc này trong chực khóc, chỉ còn thiếu việc quỳ trên mặt đất hô to Thiên Tuế.

Biết hắn đến, ta tự mình dẫn đường, dẫn hắn đến nhà huyện lệnh.

“Hành động hôm nay của An Vương quả nhiên là thu phục được lòng dân, khởi đầu tốt cho đại nghiệp.”

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Nghe ta nói, nụ cười trên mặt Tống Quân Cẩm lại sâu hơn một chút.

“Tât cả đều có công lao của ngươi, đợi đến ngày đại nghiệp thành, thứ thuộc về ngươi tuyệt đối sẽ không ít.”

Những lời còn lại không nói nhiều, chúng ta nhìn nhau cười một cái, sớm đã thành đồng minh.

Lúc mới gặp Tống Quân Cẩm, ta vốn là muốn lôi kéo hắn. Nhưng không đợi ta mở miệng, chỉ nhìn ánh mắt của hắn, đã có thể nhận ra so với kiếp trước có sự khác biệt.

Sau nhiều lần thử thách, ta biết hắn cũng là người sống lại.

Chúng ta ăn nhịp với nhau. Ta muốn mạng của Tống Quân Từ và Hứa Thục Nguyệt, muốn cho bọn họ thân bại danh liệt, c..hết trong đau đớn. Còn Tống Quân Cẩm, vẫn muốn ngôi vị hoàng đế kia.

Tạo phản không phải là một chuyện dễ dàng, muốn danh chính ngôn thuận ngồi lên ngôi vị hoàng đế, lại càng là một việc khó. Vì vậy, hắn cũng cần sự giúp đỡ của ta, một người có thể ở bên cạnh Tống Quân Từ mọi lúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tang-kieu/7.html.]

Đến cửa nhà huyện lệnh, hắn đột nhiên dừng bước, sau đó xoay người nhìn ta, nhướng mày cười khẽ: "Ngươi nói xem, còn có cách nào có thể làm cho hắn hoàn toàn mất đi lòng dân đây?"

Ta nhìn hắn một cái, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, đột nhiên nở nụ cười.

10

Hứa Thục Nguyệt bị giam giữ trong ổ thổ phỉ nên kinh hãi không nhỏ.

Bởi vậy phải tạm nghỉ ở chỗ này mấy ngày.

"Ta không quen tỳ nữ nơi này hầu hạ, cho nên làm phiền ngươi, Tạ tiểu thư, ngươi không ngại chứ?" Trong lúc nói chuyện, Hứa Thục Nguyệt đang chỉ huy ta lắc quạt cho nàng ta.

Thời tiết dần dần nóng lên, đi vài bước sẽ vã mồ hôi toàn thân, Hứa Thục Nguyệt chỉ nói chịu không nổi cái nóng, muốn ta quạt cho nàng ta.

Ta lắc đầu: "Người là Thần phi, quạt cho người vốn là chuyện thần nữ nên làm.”

Tư thái của ta khi nói chuyện buông xuống cực thấp.

Nàng ta lại cười khẩy một tiếng, tiếp theo đưa tay nhéo cổ tay ta một cái.

“Đúng là cũng chỉ là đồ đê tiện! Cho dù đầu thai thành quan gia tiểu thư, kết quả ở trước mặt hoàng quyền vẫn phải khom lưng, nữ nhân như ngươi, không thể làm được cái gì cả.”

Đối với lời nói kinh thế hãi tục này của Hứa Thuc Nguyệt, ta không hề biểu hiện ra chút kinh hoảng cùng sợ hãi nào, coi như không nghe thấy, tiếp tục lắc quạt.

Dù sao có một số người, từ nhỏ đầu óc đã có chút vấn đề, không cần để ý tới.

Thật vất vả đợi được khởi hành.

Hoàng thượng loan giá mới vào kinh thành, đột nhiên cuồng phong gào thét, bầu trời vốn sáng ngời trong khoảnh khắc trở nên tối tăm, mặt trời giống như bị cắn nuốt, qua hồi lâu mới khôi phục như thường, gặp lại ánh sáng.

Hiện tượng kì lạ như vậy, khiến dân chúng trong thành khủng hoảng, lại thêm trong khoảng thời gian này Tống Quân Từ ở bên ngoài làm những chuyện hoang đường kia, có một số việc đã truyền tới kinh thành, khiến hắn mất hết lòng dân.

Hơn nữa lần này, tất cả mọi người đều nói là ông trời đang trừng phạt hoàng thượng.

Hứa Thục Nguyệt vén rèm lên, cũng không chú ý tới thân phận của mình, lúc này liền hét to lên: "Đây cũng cũng là hiện tượng bình thường thôi, các ngươi không có kiến thức, loạn cái gì!"

Nàng ta vừa mở miệng, dân chúng vốn đang xao động, giờ phút này lại càng sôi trào.

Mà sau đêm đó - -

Dân gian liền bắt đầu lưu truyền lời đồn đãi hoàng thượng Tống Quân Từ đức không xứng vị, vì một nữ tử mà làm những chuyện hoang đường, thế cho nên cuối cùng chọc giận trời cao, mới dẫn đến sắc trời hôn ám, có dấu hiệu mất nước.

Loading...