Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TẶNG CHO EM HOA HỒNG MỚI LÃNG MẠN - CHƯƠNG 7

Cập nhật lúc: 2024-09-22 15:21:41
Lượt xem: 1,747

 

7

 

Tối đến khi xuống tầng đổ rác, tôi thường nhìn thấy Tạ Tinh Nguyên vừa chạy bộ về.

 

Cậu ấy trông như bốc hỏa, trời lạnh như vậy mà chỉ mặc mỗi chiếc áo ngắn tay.

 

Mồ hôi làm ướt áo, dính chặt vào da, làm nổi bật cơ bụng săn chắc, vai rộng eo thon, không chút mỡ thừa.

 

Đó là dáng người đẹp nhất mà tôi từng thấy ở một chàng trai.

 

Tôi chỉ vào con mèo đen bên cạnh cậu ấy.

 

Lẽ nào cậu ấy mang theo mèo đi chạy bộ?

 

Tạ Tinh Nguyên gãi cằm con mèo.

 

"Nó ở đây đợi lâu rồi, có lẽ là đang đợi em."

 

Tạ Tinh Nguyên nói tôi là ân nhân của con mèo đen.

 

Thật xấu hổ.

 

Chỉ là tôi cho nó một hộp thức ăn mà thôi.

 

Để cảm ơn Tạ Tinh Nguyên đã tặng mũ, tôi vẽ một bức tranh tặng cậu ấy.

 

Trong bức tranh, cậu trai cao lớn đẹp trai ôm con mèo đen, cúi đầu với vẻ mặt đầy dịu dàng.

 

Tạ Tinh Nguyên ngắm bức tranh rất lâu.

 

Ngón tay cậu ấy liên tục chà lên góc phải, nơi tôi thường viết tên bút danh của mình, rồi cậu ấy mỉm cười.

 

"Sao thế?" Tôi ngạc nhiên.

 

Cậu ấy mở blog.

 

Người duy nhất mà cậu ấy theo dõi chính là tôi.

 

...

 

"Cầm An Tâm, ngẩng đầu lên nào." Cậu ấy cười khẽ.

 

Tôi lắc đầu, xấu hổ vô cùng.

 

Có cảm giác... như bị người quen phát hiện bí mật vậy, thật muốn độn thổ.

 

Con mèo đen cào cào vào quần tôi làm nũng.

 

Giọng Tạ Tinh Nguyên có chút u buồn khó phát hiện: "Chẳng lẽ em nghĩ có một fan như tôi là điều đáng xấu hổ sao?"

 

"Không, không phải vậy!"

 

Tôi bế lấy chú mèo tinh nghịch, ngượng ngùng ngẩng đầu lên.

 

"Tạ Tinh Nguyên, cậu thật sự thích tranh của tôi sao?"

 

"Thích."

 

Cậu ấy nhấn từng chữ rất chậm, âm cuối kéo dài, nghe dịu dàng đến lạ.

 

"Thích từ rất lâu rồi."

 

"Thần tượng của tôi," đôi mắt cậu ấy cong cong, "tuần này có giải đấu bóng rổ, em đến cổ vũ cho tôi nhé?"

 

Nghe thấy hai từ "thần tượng," mặt tôi lập tức đỏ lên.

 

Càng tệ hơn, giọng điệu của Tạ Tinh Nguyên lại rất chân thành.

 

Nhưng mà.

 

"Sẽ có nhiều bạn cổ vũ cho cậu mà, đúng không?"

 

Đôi mắt cậu ấy tối lại, hàng mi cũng khẽ run rẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tang-cho-em-hoa-hong-moi-lang-man/chuong-7.html.]

 

"Tôi không thân với ai trong số họ."

 

Cậu ấy thật sự đáng thương.

 

Tôi hiểu cảm giác cô độc bị người khác xa lánh mà!

 

"Cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đến!" Tôi vỗ mạnh vào n.g.ự.c mình đầy hào hứng.

 

Tạ Tinh Nguyên nở nụ cười ngoan ngoãn.

 

"Ừm, thần tượng thật tuyệt."

 

—-----

 

Trận đấu bóng rổ diễn ra vào sáng thứ Bảy.

 

Tôi đang tìm đội của Tạ Tinh Nguyên thì bất ngờ bị Diêu Gia kéo lại.

 

"Sao cậu mặt dày đến mức bám theo đến đây vậy, không biết Diệp Yên mới là bạn gái chính thức của Bạch Triết à?"

 

Tiếng la lối của cô ấy thu hút sự chú ý của Bạch Triết.

 

Anh ta cười khi nhận chai nước từ Diệp Yên.

 

Bạch Triết liếc tôi lạnh lùng, nhếch miệng: “Tự mình đa tình.”

 

Tôi lẩn vào đám đông.

 

Khi sắp bị đám người ép đến nghẹt thở, Tạ Tinh Nguyên kéo tôi vào lòng.

 

Cậu ấy mặc áo đấu bóng rổ, cánh tay vừa gầy vừa khỏe, cơ bắp căng lên, hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài nho nhã.

 

Giống như trong tiểu thuyết miêu tả, cậu ấy có khuôn mặt như một chú cún ngoan nhưng lại sở hữu thân hình như chó sói.

 

Sự đối lập đáng yêu này khiến hormone bùng nổ.

 

"Tôi tặng cậu nước này."

 

Tôi đưa chai nước ra, nhưng Tạ Tinh Nguyên không nhận.

 

Cậu ấy cười, khiến tim tôi ngứa ngáy.

 

"Nước của thần tượng tặng, phải thắng trận đấu mới có tư cách uống."

 

Khi cậu ấy nói, có một ánh mắt chăm chú nhìn tôi.

 

Bạch Triết gần như bóp nát chai nước khoáng trong tay.

 

Trận đấu tiếp tục, điểm số giữa các đội bám sát nhau.

 

Tiếng cổ vũ cho Tạ Tinh Nguyên vang lên áp đảo hẳn so với Bạch Triết.

 

Cậu ấy không nói mình không được yêu thích sao?

 

Trong giờ nghỉ giữa hiệp, Tạ Tinh Nguyên xoa cằm suy đoán: "Chắc trường đã thuê người cổ vũ cho tôi?"

 

Nửa sau trận đấu, Tạ Tinh Nguyên chơi ngày càng mạnh mẽ, thậm chí rất nhiều người từ trường tôi đã chuyển sang cổ vũ cậu ấy, hò hét đầy phấn khích gọi tên Tạ Tinh Nguyên.

 

Tạ Tinh Nguyên trên sân dường như biến thành một người khác.

 

Kiêu ngạo, mạnh mẽ, thậm chí còn nhẹ nhàng lừa cho Bạch Triết vồ hụt một lần.

 

Với thành tích áp đảo, cậu ấy giành được giải nhất.

 

Cả sân trường hò reo vì họ.

 

"Người này là ai vậy, đẹp trai quá!"

 

"Không biết Tạ Tinh Nguyên ở trường Bát Trung à? Mẹ cậu ấy là viện trưởng tiền nhiệm của bệnh viện Nguyên Đạt, nhà cậu ấy giàu lắm."

 

"Nhiều nữ sinh thích cậu ta, nhưng không ai dám theo đuổi."

 

"Tính cách cậu ta lạnh lùng, lại còn rất độc miệng, bình thường đến một nụ cười cũng chẳng có."

 

Loading...