Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tân Nương Của Sơn Thần - Chương 7 + 8

Cập nhật lúc: 2024-05-10 15:34:17
Lượt xem: 3,337

07

Ta vốn tưởng rằng mình có thể tránh xa những chuyện phiền não bên ngoài một thời gian nhưng không ngờ một hôm Sơn Thần đột nhiên nhìn về phía xa.

Lúc đó ta vừa chải tóc cho thần, búi tóc lên thì nghe thấy thần từ từ nói:

Anan

"Nghe thấy không, có người đang cầu nguyện."

Mà nơi thần nhìn đến, vừa vặn là lối ra mà thần từng nói với ta rằng loài người có thể ra ngoài.

Lời thần nói khiến ta cũng nín thở lắng nghe.

Chỉ là lời vừa nghe xong, sắc mặt ta đã lập tức thay đổi.

Là giọng của Hoa Ngọc.

Lúc này giọng của nàng ta hoàn toàn không giống với sự sắc nhọn khi đối mặt với ta, mà là tràn đầy tình xuân:

"Sơn Thần đại nhân! Mong ngài nể mặc nhà bọn ta đã cung cấp cho ngài một cô dâu, xin ngài hãy để Mộc Kiếm ca nhìn trúng ta đi!"

Quả nhiên nàng không từ bỏ mơ ước câu rùa vàng.

Ta còn chưa kịp bày tỏ ý kiến thì nghe Sơn Thần vô cùng chắc chắn nói: "Lúc đó các ngươi đã đổi người."

Lời này vừa nói ra, ta cứng đờ người, chỉ cảm thấy mình như một tên trộm.

Lần này may mắn Sơn Thần không g.i.ế.c sinh linh yếu ớt, nếu đổi lại là Hoa Ngọc thì sự dịu dàng này sẽ là của nàng ta.

Nào ngờ câu tiếp theo Sơn Thần chỉ hỏi một cách thú vị: "Nàng ta tên là Hoa Ngọc, vậy ngươi tên gì?"

Lúc này ta mới đột nhiên cảnh giác thì ra ta còn chưa có tên.

Thần nhìn ta từ trên xuống dưới, nhìn ra sự bối rối của ta: "Vậy để ta đặt tên cho ngươi đi."

"Gọi là Hoa Giác đi, vua trong số ngọc."

Sau đó thần bổ sung một câu: "Cho nàng ta tức c h ế t."

Sơn Thần đại nhân, đôi khi cũng có chút trẻ con.

08

Nếu chỉ như vậy, ta nghĩ nửa đời sau của ta vẫn tương đối vui vẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tan-nuong-cua-son-than/chuong-7-8.html.]

Sơn Thần đại nhân rất hòa nhã, oán linh và những sinh linh khác cũng rất tốt, ta cảm thấy oán khí của mình đang giảm dần.

Rồi đến một ngày hoàn toàn tan biến, ta với tâm thái bình thản bị Sơn Thần ăn, sau đó cũng có thể chờ đến mấy năm sau khi họ tự chuốc lấy hậu quả.

Nhưng ta không ngờ, ta không đi oán hận Hoa Ngọc, mà nàng lại đến chọc ta ghê tởm.

Từ ngày đó, Hoa Ngọc ngày nào cũng đến đây cầu nguyện. Con người có tâm lý tò mò không thể tránh khỏi nên ta cũng luôn chú ý.

Chỉ nghe thấy giọng điệu của nàng càng ngày càng gay gắt, thậm chí còn buột miệng mắng bất kỳ nữ nhân nào đến gần Mộc Kiếm ca trong miệng nàng, ta biết chuyện này của nàng phần lớn là hỏng bét.

Rồi cuối cùng có một ngày, nội dung trong miệng nàng đã thay đổi.

"Con tiện nhân! Đều là tại ngươi!" Nàng hung dữ ném một thứ gì đó xuống đất: "Nếu không phải ngươi làm xước mặt ta thì Mộc Kiếm ca sao lại không yêu ta!"

Lúc nàng ném thứ đó ra, tim ta đột nhiên đập thót một cái. Ta không để tâm nhiều thứ trên đời này, chỉ có vài thứ, đặt trên đầu tim nâng niu, chỉ sợ bị xúc phạm.

Mà lúc này nàng cười dữ tợn nói: "C h ế t như vậy thật là tiện cho ngươi! Con súc sinh kia không phải thích ngươi sao, vậy thì để nó làm bạn cùng ngươi đi!"

Ta nghe vậy, tim đập hụt một nhịp, không dám tin mà nhìn xuống đất.

Chỉ thấy bóng dáng vốn luôn hoạt bát vẫy đuôi, lúc này nằm bất động trên mặt đất, thậm chí còn bị mổ bụng, trước khi c h ế t chắc chắn đã bị ngược đãi rất nhiều.

Con cún con này là... trong nửa đầu cuộc đời đen tối của ta, là sinh mệnh duy nhất có thể nhìn qua khe cửa và đáp lại ta.

Hoa Ngọc vẫn đắc ý ở đó: "Nó còn tràn đầy hy vọng chờ ngươi, vẫy đuôi ở khe cửa! Lúc bị ta dùng đá đập thì vẫn cố gắng không trút hơi thở cuối cùng, chắc là chờ ngươi đến cứu nó!"

"Thật đáng tiếc, ngươi đã c h ế t từ lâu rồi."

Trong nháy mắt, cơn giận dữ xông lên não ta, ta tức giận muốn vượt qua ranh giới đi báo thù nhưng bị oán linh và rất nhiều sinh linh kéo lại.

"Không được đi ra khỏi đây." Chúng nói.

"Sơn Thần không thiên vị."

"Ngươi không thể đại diện cho lập trường của Sơn Thần."

Vì vậy, mãi đến khi Hoa Ngọc đi rồi, ta mới loạng choạng chạy ra ngoài, run rẩy bế t.h.i t.h.ể đã khô đét lên.

Cũng chính lần này, oán khí của ta lại một lần nữa bùng phát chưa từng thấy.

Mọi thứ đều trở nên vô ích.

Ta trợn mắt, khóc nức nở vùi đầu vào t.h.i t.h.ể nhỏ bé, nghiến răng, từng chữ từng chữ nói: "Ta muốn báo thù."

Loading...