Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tân Di - 2.9

Cập nhật lúc: 2024-08-20 08:48:10
Lượt xem: 349

Miệng của Hoành thi cứ mấp mấy, dường như muốn nói gì đó.

Nhưng không nói được gì, toàn thân ngã về phía trước.

Xung quanh trở nên im lặng.

Tân Di thở hỗn hễn nửa quỳ trên đất, trên môi nở nụ cười: “Cái thằng cha kinh tởm, cuối cùng cũng c.h.ế.t rồi.”

Chết rồi.....chết rồi!

Tôi phấn khích run lên, từ chỗ trốn chạy như bay ra ngoài, kéo Tân Di đứng lên, ôm cô ấy bật khóc.

“Tôi sống rồi! Tân Di đại sư cảm ơn cô, tôi thực sự sống rồi.”

Đợi tôi khóc xong, Tân Di lặng lẽ kéo tôi ra khỏi người cô ấy.

Cô ấy từ trong túi lấy ra một cái máy tính, nhìn thời gian, vừa tính vừa lẩm nhẩm.

“Phí đoán mệnh cơ bản, cộng với phí dịch vụ ngoài trời, tôi ra ngoài đã hai tiếng rồi, nên tính hai tiếng, một tiếng là 6000 tệ, vậy hai tiếng là......”

Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy.

Tân Di đưa cái máy tính trước mặt tôi: “Tổng cộng là 1 vạn 7, cô thanh toán như thế nào?”

Đại sư vừa thu dọn đồ đạc vừa hét lên: “Nha đầu Tân Di, con đã nói chia 50 -50 mà, con đừng quên đó.”

Tôi nhìn bọn họ, bầu không khí căng thẳng đáng sợ xung quanh lập tức biến mất.

Nhóm đại sư này thật sự rất thực tế.

Vừa cười vừa khóc, sau mấy lần bị kích động, hai mắt tôi trợn lên và ngất đi.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã ở trong bệnh viện.

Có vài mũi khâu ở phía sau cổ, bác sĩ nói tôi bị ngất do mất nhiều máu.

Ở lại bệnh viện hai ngày, tôi xuất viện.

Tôi cũng giống như A Đóa, trở thành fan của phòng phát sóng trực tiếp của Tân Di.

Mỗi tối khi đến giờ liền mở phòng phát sóng trực tiếp của cô ấy, điên cuồng gửi cầu vồng cho cô ấy.

Có người không thể chịu được hành vi của tôi:

“Cô là tên lừa đảo này tiêu tiền để nhờ vả đúng không?”

“Chết tiệt, Tân Di đại sư là vị cứu tinh của tôi.”

Tôi không thể ngừng xem chương trình phát sóng trực tiếp của Tân Di mỗi ngày, cuộc sống của tôi phong phú hơn rất nhiều, dần dần trở lại như trước.

Da của Cố Tu Minh được Tân Di đại sư xử lý bằng một phương pháp đặc biệt, gửi về nhà Cố gia.

Về phần t.h.i t.h.ể của Cố Tu Minh, Tân Di cũng đoán ra được vị trí.

Nhưng cô ấy không để Cố gia đi tìm.

 “Núi Ai Lao quá nguy hiểm, dường như không có đường về, cứ để Cố Tu Minh ở đó, ở đó rất yên tĩnh.”

Tôi nghe những lời nói của Tân Di, đi đến Huyền Thanh Quan thắp vài nén nhang.

Tôi cúng dường tiền cho Huyền Thanh Quan, nhờ vị đại sư ở đó niệm chú tái sinh cho Cố Tu Minh.

Đúng rồi, còn có một chuyện.

Tiêu Dao và tôi đã trở thành bạn bè.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tan-di/2-9.html.]

Cô ấy là một cô gái ấm áp, sau khi biết tung tích của Cố Tu Minh, cô ấy dần vượt qua nỗi ám ảnh và nỗi sợ.

1 năm sau, cô ấy kết hôn với người bạn trai đã âm thầm đồng hành cùng cô ấy.

Ngày cưới của Tiêu Dao, tôi đã đi đến để chúc phúc cho cô ấy.

Tôi đứng cùng quan khách, nhìn cô ấy sánh đôi cùng chú rể.

Hoa rơi đầy trên đỉnh đầu họ, mọi người đều đang cười.

Tiêu Dao nhìn tôi mỉm cười.

Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.

Giây tiếp theo ánh mắt cô ấy thay đổi vị trí, Tiêu Dao sửng sốt.

Cô ấy ngơ ngác nhìn lối vào phòng tiệc, thần sắc có chút bần thần.

Tôi quay đầu nhìn lại.

Nơi đó không có ai, nhưng trực giác mách bảo tôi, nơi đó có.

Gió từ cửa thổi vào, nhẹ nhàng vuốt tóc rơi trên thái dương của Tiêu Dao.

Giống như một chàng trai dịu dàng đang chải tóc cho cô gái mình yêu.

Cố Tu Minh, anh ấy đến tiễn Tiêu Dao đi kết hôn.

Tiêu Dao mỉm cười, vừa cười liền khóc.

Dưới sự thúc dục của người dẫn chương trình, đám đông reo hò, Tiêu Dao được chú rể kéo đi tuyên hệ, ôm hôn.

Gió đã dừng lại.

Tôi nhìn cánh cửa, mắt tôi bất giác ươn ướt.

“.............”

Khi tham gia đám cưới xong trở về, đã gần 9 giờ tối.

Không biết lúc nào đèn ở hành lang lại hư rồi.

Tôi dùng đèn pin điện thoại để đi về phía căn nhà thuê của mình.

Đối diện có người bước về phía tôi.

Khi tôi đ ingang qua anh ấy, anh ấy nhẹ giọng nói một câu: “Chị gái, có cái gì trên tóc chị kìa.”

“A, cảm ơn.” Tôi không ngừng nói cảm ơn.

Có lẽ là những cánh hoa trong bữa tiệc rơi trên tóc tôi.

Tôi đưa tay lên chạm vào đầu mình, lấy nó xuống.

Đèn pin chiếu vào tay, nhìn vào thứ đang nằm trong lòng bàn tay, toàn bộ m.á.u trong người dường như đông lại.

Đây không phải một cánh hoa.

Đây là một lá huỳnh......

Tôi quay đầu lại nhìn về phía hành lang tối tăm.

Trống không, không có một ai.

Người vừa rồi......là ai vậy?

Sự hoảng sợ tột độ bao trùm lấy tôi, tôi vội vàng về nhà bật máy tính lên, bấm vào phòng phát sóng trực tiếp.

Tôi gõ chữ với đôi tay run rẩy: “Tân Di đại sư, có vẻ như tôi lại gặp rắc rồi rồi.”

Loading...