Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tân Di - 10

Cập nhật lúc: 2024-07-15 14:44:57
Lượt xem: 842

Dây tơ hồng do dự một chút, rõ ràng là không muốn quay lại.

Tôi nghiêm túc nói: “Còn muốn sống không?”

Dây tơ hồng bị sốc toàn thân, cũng không dám do dự nữa, liền quay người lại chạy trở lại.

Cư dân mạng đều sửng sốt.

“Sao lại kêu cô ấy quay lai đó?”

“Vì muốn giật gân, cô lại coi thường sự an toàn của người khác.”

Tôi phất lờ những cư dân mạng này.

Chỉ một bên thu dọn đồ đạc, một bên dặn dò Dây tơ hồng.

“Sau khi vào rừng hãy tìm một nơi để trốn, đừng rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, núi Càn Điểu không xa chỗ tôi lắm, chờ tôi qua đó.”

“Tình huống gì vậy?”

“Chân tỷ, chị muốn đến hiện trường sao?”

“Chân tỷ nhớ mở phát sóng trực tiếp nhé.”

Tôi cầm điện thoại ngồi lên taxi, nhanh chóng đến núi Càn Điểu.

Trong khoảng thời gian này, Dây tơ hồng liên tục liên lạc với tôi, cô ta đã tìm được một chỗ để trốn, trong lòng cô ta tràn ngập những câu hỏi khiến cô ấy phát điên.

Cư dân mạng đang trong phòng phát sóng cũng đang đặt câu hỏi.

“Hôm nay bạn gặp quỷ đả tường là thật, nhưng quỷ đả tường này không phải muốn hại bạn, mà là đang cứu bạn!”

 “Tên của người bị g.i.ế.c trên núi ngày hôm qua là Tô Dung, cô ấy bị g.i.ế.c và vứt xác ở núi Càn Điểu. Kẻ sát nhân không cẩn thận vô tình rơi xuống vách núi khi đang vội vã chạy trốn, t.h.i t.h.ể chưa được tìm thấy, nhưng linh hồn của anh ta đã biến thành linh hồn ác quỷ.”

“Nếu Tô Dung không cứu cô, lúc đó sợ là cô đã gặp nguy hiểm rồi.”

Dây tơ hồng che miệng không tin nổi: “Ý cô là, chính Tô Dung chính là quỷ đả tường, cô ấy đang cứu tôi ?”

Tôi gật đầu: “Là tôi sơ suất, cô đừng nói nữa, nhớ là hãy trốn kỹ đi.”

Dây tơ hồng cầm điện thoại: “Tôi biết rồi.”

Lúc tôi ngồi xe đến núi Càn Điểu đã qua hơn 20 phút.

Không nghĩ nhiều, tôi chạy nhanh về phía rừng rậm, nơi Dây tơ hồng đang trốn.

“Chân tỷ nhanh lên một chút! Chị Dây tơ hồng sợ không thể trụ nổi nữa rồi!”

“Tim của tôi sắp nhảy ra ngoài rồi!”

“Mẹ ơi, tôi không dám xem nữa.....”

Tôi đặt điện thoại ngay trước ngực, chạy về đích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tan-di/10.html.]

Lúc này, quỷ đả tường trong rừng đã bị phá vỡ.

Mắt tôi nheo lại, nhấc chân lên và bước vào.

Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.

Cây trong rừng mọc lộn xộn, mặt đất không bằng phẳng khiến việc đi lại rất khó khăn.

Trong khi tôi một bên đang cảm nhận vị trí của Dây tơ hồng, một bên đặt lá bùa vàng dán trên mặt đất. ngăn linh hồn ma quỷ chạy thoát.

Đi vào không được bao lâu, đột nhiên tôi nghe thấy một âm thanh lạ.

Ngẩng đầu xem, chỉ nhìn thấy một cô gái với làn khói đen quấn quanh cổ, cả người bị treo trên cây, hai chân không ngừng vùng vẫy.

“Nghiệp chướng! Sao ngươi dám ngang ngược như vậy!” Tôi lấy Ngũ Lôi Phù từ bên hông, ném về phía làn khói đen.

Ngũ Lôi Phù trên làn khói đen ngay lập tức bốc cháy.

Một tiếng hét chói tai trong không trung, làn khói đen tiêu tán, Dây tơ hồng rơi xuống đất.

Cô ta nhìn thấy tôi, mắt cô ấy sáng lên: “Chân tỷ, cô tới cứu tôi rồi!”

“Tôi vừa niệm chú, vừa sợ không đợi được cô tới.”

Tôi xoa đầu cô ấy: “Làm tốt lắm, vất vả rồi.”

“Ở đây nghỉ ngơi một chút, tôi đi thu phục linh hồn ác quỷ.”

Khói đen tụ lại thành người, quay người bỏ chạy sâu vào rừng.

Tôi cắn ngón tay giữa, bóp m.á.u ra ném vào làn khói đen.

“Thiên địa tự nhiên, phân tán linh hồn ma quỷ, lập tức tuân lệnh.”

Khói đen đột nhiên dừng lại, không ngừng vùng vẫy, cuối cùng phát ra một tiếng hét chói tai và tan biến vào hư không.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Quay lại bên cạnh Dây tơ hồng.

“Đi thôi, tôi đưa cô xuống núi.”

Đôi mắt của Dây tơ hồng đỏ lên, cô ấy bị dọa sợ, ôm chặt lấy cánh tay của tôi không buông.

Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể cõng cô ấy xuống trong tư thế vặn vẹo như vậy.

Lúc chia tay, cô ta nhỏ giọng nói: “Chân tỷ, cảm ơn cô.”

“Tôi có thể lại nhờ cô giúp tôi một việc không?”

Tôi nhướng mày: “Cô nói đi.”

Dây tơ hồng dụi mắt: “Tôi muốn nhờ cô niệm chú tái sinh cho Tô Dung có được không?”

Tôi nhìn vào đôi mắt đầy hi vọng của cô ấy, tôi mỉm cười: “ Có thể.”

Loading...