Chạm để tắt
Chạm để tắt

TÂM CƠ - 4

Cập nhật lúc: 2024-09-11 06:49:55
Lượt xem: 4,222

Khi cuộc đua bắt đầu, Nhị tẩu chỉ vào người ngồi trên thuyền đầu tiên rồi nói, "Muội nhìn kìa, đó chính là Tấn Vương."

 

Ta nhìn theo hướng chỉ, thấy hắn ngồi ngay đầu thuyền, mặc áo lót đen mỏng, thân hình thẳng tắp, tay cầm mái chèo, cơ bắp trên cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ. Lúc đó ta đã nghĩ, không hổ danh là chiến thần, thật khác biệt với đám thư sinh yếu đuối trong kinh thành.

 

Nhị tẩu ghé tai hỏi, "Muội thấy Tấn Vương thế nào?"

 

Ta gật đầu nghiêm túc, "Đẹp lắm, anh tuấn vô cùng!"

 

Ta thật lòng khen ngợi, nhất là so với vị Thái tử xảo quyệt kia, ta thấy Tấn Vương như một vị thần tiên trên trời.

 

Đều là huynh đệ, nhưng khác biệt quá lớn.

 

Nhị tẩu và Tấn Vương là biểu huynh muội, lớn lên cùng nhau, tẩu ấy kể cho ta nghe rất nhiều chuyện về hắn, như sở thích, tính tình của hắn. Tẩu còn nói, "Khi xưa mẫu thân ta từng định gả ta cho hắn, nhưng hắn chỉ liếc nhìn ta một cái rồi quay lưng bỏ đi."

 

Nhị ca nhìn Nhị tẩu đầy oán trách.

 

Ta bật cười, "Tẩu xinh đẹp như vậy, sao hắn lại chê?"

 

Nhị tẩu gật đầu, "Hắn nói ta xấu, lại nhạt nhẽo."

 

Nhị tẩu tính tình hoạt bát, có võ nghệ, năm xưa ta và Nhị ca đã tốn không ít công sức mới thuyết phục được tẩu ấy gật đầu đồng ý về làm dâu nhà ta.

 

"Đúng là mắt hắn có vấn đề." Ta nói.

 

Nhị tẩu nhìn ta đầy ẩn ý, cười lén lút.

 

Khi cuộc đua kết thúc, Nhị ca đưa ta đi ăn ở tửu lầu, trong phòng đã có sẵn Tấn Vương ngồi đó. Hắn đã thay đồ thường, da hơi ngăm đen, nhưng ngũ quan rất tinh tế, khi hắn nhìn ta, mặt vẫn nghiêm nghị, toát lên khí thế không giận mà uy.

 

Lúc đầu ta có chút sợ hãi, nhưng khi thấy cách hắn trò chuyện với Nhị tẩu, ta lại cảm thấy hắn chỉ là bề ngoài đáng sợ mà thôi.

 

Ngày hôm sau, ta và Nhị tẩu hẹn nhau đi chơi ở sau núi chùa Pháp Hoa. Trong lúc đi chơi, ta vô tình lạc mất Nhị tẩu. Khi ta đang đứng giữa núi hét gọi người, Tấn Vương từ trên cao bất ngờ xuất hiện.

 

"Vương gia, ta lạc mất Nhị tẩu, ngài có thể đưa ta đi tìm tẩu ấy không?"

 

Hôm đó ta thật sự rất thảm hại, ngã một lần làm xước đầu gối, váy mới cũng rách tơi tả, tóc tai bù xù, vì đau nên ta khóc một trận, nước mắt nước mũi tèm lem.

 

Có lẽ ban đầu Tấn Vương không nhận ra ta, hắn nhìn ta sững sờ một lúc lâu rồi mới gật đầu, "Ta biết nàng ấy ở đâu, để ta đưa cô đi."

 

Ta khập khiễng theo sau hắn, đi lại rất khó khăn.

 

Hắn bỗng dừng lại, nhìn ta, "Nơi này không có ai, ta có thể cõng cô."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tam-co/4.html.]

Ta lập tức không khách sáo.

 

Dù nói gì thì nói, ta cũng không quan tâm đến việc giữ gìn danh tiếng nữa, chân ta đau muốn chết, ta cần được giúp đỡ. Huống chi huynh trưởng đã nói rồi, ta không lấy chồng thì huynh ấy sẽ nuôi ta.

 

Sau này, ta còn muốn các cháu hiếu kính với ta.

 

Lưng của Tấn Vương rất rộng, bước đi rất vững vàng, chỉ có điều hắn không giỏi định hướng, đi một lúc lâu hắn cũng lạc đường.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

"Vương gia, nếu cứ đi thế này, đến mai có khi chúng ta vẫn còn đang loanh quanh trên núi đấy. "

 

Ta thấy thật lạ, đường đường là một tướng quân lừng danh mà lại không biết định hướng.

 

Nếu lạc đường khi ra trận thì làm sao đây?

 

"Ngọn núi này không lớn, trước khi trời tối chúng ta nhất định ra ngoài được." Hắn nói chắc nịch.

 

Ta cũng không trêu chọc hắn nữa, dù sao hắn cũng đang cõng ta.

 

Ta không nhẹ đâu, mẹ ta nói ta nhìn thì gầy, nhưng thực ra toàn là thịt, cân rất nặng.

 

Ta đang mơ màng buồn ngủ, bỗng nghe Tấn Vương hỏi, "Hoàng thượng muốn ban hôn cô cho Thái tử à?"

 

"Ừ, nói đến chuyện đó là ta bực mình." Ta liền xả một tràng dài những bực tức của mình, nói xong lại chợt nhớ ra Thái tử là huynh trưởng của hắn, tuy không cùng một mẹ sinh ra, nhưng quan hệ vẫn gần gũi hơn so với ta.

 

Tấn Vương khẽ cười.

 

"Thái tử quả thật không phải là đấng lang quân tốt, nhưng cô là thiên kim của Thủ phụ, hôn sự khó mà thoát khỏi hoàng tộc." Hắn nói.

 

Ta thở dài nặng nề, "Cha ta bảo ta đừng lo lắng, nhưng Nhị tẩu cũng nói giống ngài."

 

"Cô không gả cho Thái tử, thì chỉ còn có thể gả cho Vương gia khác thôi..."

 

Ta cắt ngang lời hắn, "Vậy thà ta cạo đầu đi tu còn hơn."

 

Vương gia khác thì có tốt hơn Thái tử, nhưng cũng chẳng tốt hơn là bao. Suốt ngày không làm chính sự, lúc nào cũng giảng giải đạo lý, phiền phức hơn cả lão tiên sinh.

 

Bước chân của Tấn Vương hơi chững lại, "Hay là cô gả cho ta?"

 

"Ngài?" Ta ngạc nhiên nhìn hắn.

 

"Ừ. Ta thường xuyên ở biên ải, rất ít khi về nhà, ta cũng chắc chắn không nạp thiếp, nên nếu cô gả cho ta, cả phủ Tấn Vương đều sẽ do cô quản. Như vậy chẳng phải còn thoải mái hơn ở nhà mẹ đẻ sao?" Hắn nói với giọng chân thành.

 

 

Loading...