Chạm để tắt
Chạm để tắt

TẦM CỐ HOAN - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-01 15:53:10
Lượt xem: 7,019

Khi chúng ta trở về phủ, không lâu sau, ban thưởng từ trong cung cũng đến.

Lão hoàng đế dù rõ ràng rất ghét Lục Phi, nhưng vẫn phải giữ thể diện, thưởng không ít trang sức và vải vóc, còn có một đôi ngọc như ý.

Ta lấy từ trong hộp ra một chiếc trâm hồ điệp bằng vàng tinh xảo, mê mẩn ngắm nghía, rồi cài lên tóc, hỏi Lục Phi có đẹp không.

Lục Phi nghiêng đầu chống cằm, ngắm nhìn ta một lát, mỉm cười nói:

“Công chúa nhan sắc hoa nguyệt, đương nhiên đeo gì cũng đẹp. Chỉ là chiếc trâm này chỉ có một màu vàng, hơi đơn điệu, đeo lên có phần kém trang nhã.”

Ta giả vờ không nghe thấy: “Chàng biết gì chứ, ta thích sự đơn giản này.”

Các tỷ muội trong thanh lâu từng dạy ta, trên đời này, dù là nam nhân đẹp đẽ đến đâu, hay những lời ngọt ngào đến đâu cũng không thể tin cậy, chỉ có vàng bạc là thật sự đáng giá.

Ta rất đồng ý và ghi nhớ kỹ.

Ta chọn thêm vài món trang sức bằng vàng lấp lánh từ trong hộp, rồi mới chuyển sang nhìn món khác.

Tên tiểu thái giám trong cung giới thiệu: “Đây là lễ vật chúc mừng hôn lễ của Thập hoàng tử dành cho Cửu hoàng tử và công chúa.”

Mở hộp ra, bên trong lót gấm đỏ, đặt một cây trụ ngọc to bằng cánh tay trẻ con, một đầu hơi khác thường.

Ta không dám tin, mắt mở to, liếc nhìn thấy trên mặt tiểu thái giám cầm hộp thoáng hiện nụ cười chế giễu.

“Thập hoàng tử dặn, Cửu hoàng tử thân thể khiếm khuyết, công chúa lại là ngọc ngà cao quý, có những việc khó tránh khỏi thiếu sót, nên sai nô tài mang đến vật này để hoàn thành tâm nguyện của Cửu hoàng tử.”

“Đã là tâm ý của Thập đệ, thì nhận đi.”

Lục Phi thản nhiên nói xong, A Thất lên nhận đồ.

Nhìn thấy người trong cung ra ngoài, ta đột nhiên chạy tới, giật lấy hộp từ tay A Thất, ném mạnh xuống đất.

Hộp vỡ tan, nhưng ngọc vẫn nguyên vẹn trong lớp lụa gấm.

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

A Thất tức giận trừng ta, ta cũng hung hăng trừng lại:

“Nhìn gì mà nhìn, thực sự nghĩ người ta có lòng tốt tặng quà chúc phúc chàng sao? Các ngươi có phải là nam nhân không, vật này chưa từng thấy à?”

“Ngươi!——”

“A Thất, không được vô lễ.” Giọng Lục Phi không có chút cảm xúc, “Xin lỗi công chúa.”

A Thất lập tức quỳ xuống: “Là thuộc hạ thất lễ, mong công chúa tha tội.”

“Mẫu thân Thập đệ là Tiểu Quý Phi được thánh sủng, nay là Quý phi trong cung. Hắn lại thân thiết với Nhị hoàng tử, không ai trong triều dám đắc tội hắn.”

Lục Phi nói, “Ta biết công chúa lương thiện, lại thẳng thắn, muốn bảo vệ ta. Nhưng dù ta biết vật này là gì, trước mặt người trong cung, cũng chỉ có thể giả vờ không biết, dù sao ta cũng đã là… người sắp chết.”

Khi nói ra bốn chữ cuối cùng, giọng chàng có chút nghẹn ngào, nghe khiến ta rất khó chịu, liền cúi xuống nhặt khối ngọc, bọc lại bằng lụa gấm.

“Nếu đã vậy, thì chuyện đùa của nữ nhân, không liên quan gì đến triều đình và hậu cung chứ?”

Lục Phi hỏi ta: “Công chúa có ý gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tam-co-hoan/chuong-4.html.]

Ta cười tươi nói: “Thập hoàng tử tặng món quà lớn thế này, ta rất cảm động, đương nhiên phải đáp lễ rồi.”

5

Ta bảo A Thất tìm một thợ khéo bên ngoài, dặn hắn khắc khối ngọc thành một cây trâm tinh xảo, và khắc hình phù hợp với tuổi Thập hoàng tử Lục Mẫn.

Khi mọi thứ xong xuôi, hai mật thám đi theo ta từ nước Sở cũng xuất hiện.

“Ngươi thành thân với Cửu hoàng tử đã hơn một tháng, có dò được tin tức quan trọng nào không?”

Ta cạn lời: “Lục Phi không thể đi lại, vốn đã không được hoàng đế sủng ái, nay quyền lực bị tước đoạt, ngày ngày chỉ đưa ta đi dạo phố nghe sách, có tin tức quan trọng gì có thể truyền cho hắn, mà ta có thể dò được?”

Thấy hai người kia có vẻ giận dữ, ta liền phản công:

“Còn các ngươi, lúc đến nói võ nghệ cao cường, bao ngày rồi, có lén vào cung thám thính được gì chưa?”

Họ sững người.

Ta vỗ bàn: “Hừ, các ngươi có ích gì!”

“Triệu Doanh Chi, ngươi chỉ là kẻ hèn mọn chốn thanh lâu, chẳng lẽ thực sự coi mình là công chúa Nguyên Gia sao?”

Tên mật thám tên Lãnh Nguyệt giơ tay định bóp cổ ta,

“Cho ngươi nửa năm, nếu không tìm được thứ gì hữu ích, ngươi cũng chẳng còn giá trị gì.”

Không phải chứ đại tỷ? Ta là kẻ thay thế công chúa Nguyên Gia đến đây, nếu c.h.ế.t thật, các ngươi làm sao giải thích được?

Có vẻ nhìn thấu suy nghĩ của ta, Hàn Tinh bên cạnh nhếch môi cười:

“Nếu công chúa Nguyên Gia c.h.ế.t không rõ ràng ở Tấn quốc, nước ta có thể danh chính ngôn thuận tiến quân lên phía bắc, đòi lại công lý cho công chúa.”

Nhìn vẻ tự tin của hắn, ta vô cùng cạn lời.

Các ngươi không tiếp tục đánh Tấn quốc vì không đủ chính danh sao? Chẳng phải vì không đủ sức đánh lại sao?

“Ngươi…”

Có lẽ biểu cảm của ta quá rõ ràng, Lãnh Nguyệt trừng mắt, tay bóp cổ ta siết chặt hơn.

Nhưng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Lục Phi đột nhiên lăn xe vào, mắt nheo cười: “Công chúa — đây là đang làm gì?”

Lãnh Nguyệt bối rối thả tay, cúi đầu xuống.

Nhìn vào đôi mắt cười của Lục Phi, ta lắp bắp nói:

“Ồ… ta muốn làm một vòng cổ, Lãnh Nguyệt… đang giúp ta đo vòng cổ.”

“…” Lục Phi im lặng một lúc, “Đo bằng tay sao?”

Ta nén đau gật đầu với chàng, mở to đôi mắt mèo long lanh để tăng độ tin cậy.

Lục Phi để Lãnh Nguyệt và Hàn Tinh lui ra, tự mình lăn xe đến trước mặt ta, ngẩng đầu nhìn ta.

Ta vô thức kéo cổ áo, cố che dấu vết trên cổ.

Loading...