Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tác Phẩm Hoàn Hảo - Chương 6

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-09-30 07:11:34
Lượt xem: 382

"Xem ra, anh vẫn chưa hiểu ý tôi." Tôi bất lực nói: "Bây giờ tôi lấy Trần Lĩnh làm ví dụ. Trước đó tôi đã nói Trần Lĩnh rất thông minh, thông minh đến mức vô nhân tính, anh biết tại sao không?”

"Tại sao?"

"Bởi vì hắn ta là một người theo chủ nghĩa vị ích kỷ tỉnh táo, thông minh, vô nhân tính hơn và càng hiểu rõ hơn bản chất của giao dịch. Anh cũng đã tìm hiểu về tuổi thơ của hắn rồi đấy hắn đã từng bị bắt cóc cùng mẹ, nhà ngoại nghèo không có nhiều tiền, vì thế mẹ hắn làm con tin đã bị giết."

"Đúng vậy. – Chờ đã, hình như tôi nhận ra điều gì đó không ổn. Nếu không có tiền chuộc thì sẽ bị g.i.ế.c làm con tin, tại sao lại chỉ g.i.ế.c mẹ hắn mà lại thả hắn ra?"

"Đây chính là vấn đề." Tôi nói: "Bởi vì người g.i.ế.c mẹ hắn không phải là kẻ bắt cóc mà chính là Trần Lĩnh."

"Cái gì?!"

"Không có tiền chuộc, kẻ bắt cóc không thể nào cứ thế thả họ ra, không tên tội phạm nào lại tin vào lời hứa suông 'Tôi tuyệt đối sẽ không báo cảnh sát' cả.”

"Vì thế, để bảo toàn mạng sống của mình, Trần Lĩnh đã để kẻ bắt cóc ghi lại bằng chứng hắn g.i.ế.c mẹ, thực hiện một giao dịch liên quan đến mạng sống. Hai bên đều nắm giữ điểm yếu của nhau – thậm chí tội của Trần Lĩnh còn nghiêm trọng hơn, kẻ bắt cóc mới tin rằng Trần Lĩnh tuyệt đối sẽ không tố cáo hắn ta, sau đó mới thả Trần Lĩnh ra."

Lục Trạch Minh há hốc mồm: "... Quả thật, quả thật có thủ đoạn như vậy, nhưng tôi thật sự không ngờ hắn vậy mà lại có thể m.á.u lạnh đến thế, đúng là tên sát nhân biến thái. Vậy, chẳng lẽ cô cũng..."

"Tôi không có, lúc đó chỉ có tôi và Trần Lĩnh, tôi có thể g.i.ế.c ai chứ? Tôi chỉ có thể lợi dụng sai lầm trước đó, đánh cược một phen."

Lục Trạch Minh hỏi: "Ý cô là báo cảnh sát sao?"

Tôi gật đầu: "Ừ. Lúc hắn bóp cổ tôi, tôi đã dồn hết sức lực hỏi hắn 'Tại sao tôi lại không báo cảnh sát?', sau đó tôi chỉ cho hắn xem, chiếc điện thoại bàn ở ngay gần đó."

Lục Trạch Minh cau mày nói: "Cô hỏi hắn như vậy làm gì, chẳng lẽ hắn lại tin cô không báo cảnh sát là muốn bao che loại chuyện này cho hắn sao?"

Tôi nói: "Tất nhiên là không, hãy thử nghĩ theo một hướng khác xem. Một người chứng kiến hiện trường vụ án mạng, sau khi tạm thời an toàn lại không báo cảnh sát thì có bao nhiêu khả năng là giống như tôi, bị thần kinh, chỉ muốn vẽ t.h.i t.h.ể của người phụ nữ ở tầng trên, mà quên mất việc báo cảnh sát sao?"

"Khả năng đó quả thật rất thấp."

Tôi gật đầu: "Vì vậy, tôi đã lợi dụng sai lầm này, nói dối Trần Lĩnh một câu…

"Không báo cảnh sát là bởi vì không thể báo cảnh sát, bởi vì tôi không thể dính líu đến cảnh sát. Tôi nói với hắn rằng tôi là tội phạm bị truy nã, cảnh sát đang truy bắt tôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tac-pham-hoan-hao/chuong-6.html.]

"Hắn đã g.i.ế.c người, tôi cũng vậy, tôi không thể nào đi báo cảnh sát. Chúng tôi đều nắm giữ điểm yếu của nhau, như vậy chúng tôi sẽ không tố cáo lẫn nhau, hắn cũng không cần phải g.i.ế.c tôi diệt khẩu. Giết tôi ngược lại còn rắc rối hơn, bởi vì tôi đã nằm trong danh sách truy nã của cảnh sát rồi, hắn vẫn có thể tạm thời vẫn an toàn, không cần thiết phải dây dưa với tôi."

"... Thì ra là vậy." Lục Trạch Minh vẫn chưa hiểu: "Nhưng trường hợp này của cô khác với Trần Lĩnh bị bắt cóc, cô chỉ nói suông. Hắn dựa vào đâu mà tin cô là tội phạm bị truy nã, chỉ dựa vào việc cô không báo cảnh sát là có thể hoàn toàn tin tưởng sao?"

"Hắn quả thật có thể không tin nhưng không g.i.ế.c tôi thì lợi nhiều hơn hại.”

"Sau khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể người phụ nữ, để giả vờ như trong nhà không có ai, tôi đã chạy vào nhà tắt đèn, lúc vẽ cũng không bật đèn, lúc hắn xông vào cũng bịt mặt, tôi căn bản không thể biết được hắn trông như thế nào. Thời đại đó, các phương tiện điều tra kỹ thuật đều chưa phát triển, rất nhiều vụ án đều dựa vào lời khai của nhân chứng. Tôi không biết hắn ta trông như thế nào, hắn chỉ cần trói hoặc đánh ngất tôi, sau đó bỏ chạy là được.”

"Nhưng dù sao thì cũng rất mạo hiểm, tôi quả thật đã đánh cược một phen, và cũng đã thắng cược. Hắn không chỉ tha cho tôi mà còn kể cho tôi nghe chuyện hắn bị bắt cóc trước đây.”

"Cảm giác của tôi giống như, hắn có một loại thưởng thức và đồng cảm đối với tôi."

Vẻ mặt của Lục Trạch Minh bỗng trở nên kỳ lạ, nói: "Được rồi, đồng cảm... Cô và Trần Lĩnh đồng cảm..."

Tôi nói: "Đúng vậy. Haha."

"Tôi cứ cảm thấy không ổn lắm. – Đợi đã, hình như tôi đã bỏ sót thứ gì đó , để tôi nghĩ xem..."

Ánh mắt Lục Trạch Minh bắt đầu đảo quanh.

"Nhìn anh có vẻ không khỏe." Tôi quan tâm hỏi.

"Quả thật có chút không khỏe, khoảng nửa tiếng rồi."

Lục Trạch Minh cố nhắm chặt mắt.

"Cảm giác thế nào?"

"Người không có sức, đầu óc choáng váng, sao..."

Lục Trạch Minh đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào tôi.

Chiếc cốc nước trên bàn bị rơi xuống đất.

Loading...