Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tác Phẩm Hoàn Hảo - Chương 4

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-09-30 07:11:31
Lượt xem: 290

Lục Trạch Minh vẫn không hiểu.

“Chính là theo nghĩa đen, nhìn từ dưới lên. Cô ấy ở trên, tôi ở dưới, chứ không phải như những người khác nghĩ rằng nữ thần ở dưới. Điều này lại quay trở lại chủ đề chính của cuộc phỏng vấn, tên sát nhân Trần Lĩnh.”

“Bức tranh này, có liên quan đến Trần Lĩnh sao?”

“Ừ. Nếu anh nhìn kỹ, sẽ thấy góc dưới bên trái của bức tranh có ghi thời gian sáng tác, cùng năm tôi gặp Trần Lĩnh, năm 1998. Thực ra chính là chuyện xảy ra vào dịp Tết năm đó.”

Lục Trạch Minh cụp mắt xuống: “Tôi đã có dự cảm không lành.”

“Sao lại nói như vậy?”

“Trần Lĩnh đã khai nhận, trong số những người hắn ta sát hại có không ít gái mại dâm, những người phụ nữ làm nghề này, thường sẽ không có ai quan tâm đến sống c.h.ế.t của họ, không có ai tìm hiểu tung tích của họ. Nạn nhân thường c.h.ế.t không thấy xác, không thể nào xác minh…”

Nói đến đây, ánh mắt Lục Trạch Minh d.a.o động, giọng nói run rẩy.

Tôi an ủi anh ta: “Tuy rằng tôi muốn đưa câu chuyện của mẹ anh vào, để làm phong phú thêm bức tranh này nhưng người tôi gặp trong đời thực chưa chắc đã là mẹ anh. Anh cũng biết, trong làn sóng sa thải những năm 90, cuộc sống không dễ dàng, khắp nơi đều hỗn loạn, khu đèn đỏ nhan nhản, đầy rẫy những người phụ nữ lầm lỡ.”

“Được rồi, chúng ta hãy quay lại chủ đề phỏng vấn. Cô cứ nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sau khi cô gặp Trần Lĩnh?”

-

Tôi kể ra câu chuyện xưa của mình -

Trước đây tôi đã nói, tôi là trẻ mồ côi, bị bỏ rơi ngay khi vừa mới sinh ra. Thời đại đó ngoài làn sóng sa thải sau này, còn có làn sóng trẻ em bị bỏ rơi.

Nhìn ở góc độ vĩ mô thì đây là chuyện bình thường, con gái mà. Nhưng khi rơi vào một cá nhân, đó là khởi đầu của bi kịch.

Tôi ốm yếu từ nhỏ, ốm yếu nên tinh thần cũng không tốt, càng làm ảnh hưởng đến sức khỏe, giống như một vòng luẩn quẩn. Cộng thêm môi trường sống tồi tệ như vậy, tôi có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi.

Không cần kể đến những gì tôi đã trải qua trong thời thơ ấu, tôi chủ yếu muốn nói rằng, tâm lý tôi không được khỏe mạnh từ nhỏ, cách suy nghĩ vấn đề cũng khác với người khác. Nhưng tôi chưa từng làm việc xấu.

Nỗi niềm duy nhất của tôi là vẽ tranh. Vẽ tranh có thể giúp tôi tạm thời thoát khỏi hiện thực nên khi không phải đi làm, tôi đều vẽ. Tôi không có năng khiếu, chỉ dựa vào luyện tập, trình độ cũng tạm được nhưng thiếu linh khí.

Lúc đó tôi liên lạc với một giảng viên trường Mỹ thuật, ông ấy nói nếu tôi có thể vẽ ra tác phẩm khiến ông ấy cảm động, ông ấy có thể miễn học phí cho tôi vào trường Mỹ thuật học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tac-pham-hoan-hao/chuong-4.html.]

Ông ấy nói vậy, thực ra cũng là một cách từ chối khéo léo.

Sau đó, tôi gặp bà chủ một tiệm tạp hóa nhỏ, bà ấy đối xử với tôi rất tốt. Bà ấy cho tôi trông coi cửa hàng, trả lương cho tôi, khi trông coi cửa hàng, tôi có thể vẽ tranh.

Có một năm Tết, hai vợ chồng bà ấy muốn về quê, thấy tôi lẻ loi một mình, hỏi tôi có muốn về quê ăn Tết cùng họ không, tôi đã từ chối.

Bà ấy lập tức bảo tôi ở lại nhà bà ấy ăn Tết, để có thể sống thoải mái hơn một chút. Nhà bà ấy là nhà tập thể, điều kiện khá tốt, có lắp điện thoại bàn, thời đó lắp điện thoại bàn rất đắt đỏ.

Chuyện xảy ra vào dịp Tết năm đó.

Năm 1998, ngay đêm giao thừa, tôi một mình ở nhà bà chủ tiệm tạp hóa xem chương trình Gala chào xuân.

Tôi hoàn toàn không thể bị không khí vui vẻ náo nhiệt đó lây nhiễm, bèn dựng giá vẽ lên muốn vẽ tranh nhưng cũng không có ý tưởng gì, nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng, mãi không thể nào đặt bút xuống.

Gần đến 0 giờ đêm, Gala chào xuân bước vào giai đoạn đếm ngược hân hoan, mười, chín, tám…

Một năm mới sắp bắt đầu, có lẽ mọi thứ sẽ phát triển theo chiều hướng tốt đẹp. Tôi thấy ngoài ban công tuyết rơi, tâm trạng cũng khá hơn đôi chút, bèn khoác áo bông ra ban công, đưa tay ra hứng những bông tuyết đang bay.

Từ động tác đưa tay ra hứng tuyết này, mọi thứ đã lệch khỏi quỹ đạo.

Trắng như tuyết, một mảnh, hai mảnh.

Đen như mực, một giọt, hai giọt…

Tôi bối rối nhìn chất lỏng sẫm màu dính nhớp trên tay, đưa lên mũi ngửi, ngọt, tanh.

Là máu.

Sau đó, tôi như một chiếc lò xo bị gỉ sét, không còn linh hoạt, cứng đờ cổ, từ từ xoay người nhìn lên trên.

Toàn thân tôi dựa hẳn vào lan can sắt, tôi trợn tròn mắt nhìn lên căn hộ trên tầng.

Khoảnh khắc này, chương trình Gala chào xuân đếm ngược đến ‘một’, ‘Chúc mừng năm mới!’.

Bốn phía vang lên tiếng ồn hỗn loạn, gần đó tiếng pháo nổ râm ran, một quả pháo hoa b.ắ.n lên không trung, đột ngột nở bung, ánh sáng chớp nhoáng khiến tôi nhìn rõ hơn - căn hộ trên tầng nhà tôi, nửa người của một người phụ nữ thò ra ngoài lan can ban công.

Loading...