Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tác Phẩm Hoàn Hảo - Chương 2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-09-30 07:11:28
Lượt xem: 364

"Chúng tôi đã điều tra về tuổi thơ của Trần Lĩnh. Cha hắn mất sớm, hắn sống với mẹ từ nhỏ.”

"Sau đó, hắn và mẹ bị bọn xấu bắt cóc, nhà ngoại nghèo không có tiền chuộc, mẹ hắn đã bị giết. Hắn sống một mình từ nhỏ, phải tha phương cầu thực ở tỉnh ngoài. Những kẻ sát nhân biến thái thường có hoàn cảnh gia đình bất hạnh như vậy."

Tôi nhớ lại một chút: "Chuyện này, hình như Trần Lĩnh cũng đã kể qua với tôi."

Lục Trạch Minh hỏi dồn: "Hắn đã kể với cô sao? Vậy là hắn coi cô như người nhà, hay là hai người vốn đã quen biết?"

"Không quen biết, cũng không phải người nhà. Hắn g.i.ế.c người bừa bãi, chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau." Tôi một lần nữa khẳng định: "Tôi không phải đồng phạm của hắn, tôi chưa từng làm điều gì xấu."

Tôi quay lại chủ đề chính: "Vậy anh kể lại tuổi thơ của hắn, là muốn nói lên điều gì?"

"Muốn nói rằng hắn không có nhà. Không có nhà, thì cũng chẳng có Tết. Tết của người Trung Quốc gắn liền với gia đình, ngày Tết nhìn người khác sum vầy, có khi hắn còn tức giận và cực đoan hơn. Vì vậy, lý do 'hôm đó là Tết' đối với hắn quá 'bình thường', ngược lại, nó lại trở nên bất thường."

Tôi đồng tình: "Tôi hiểu. 'Không có nhà, thì cũng chẳng có Tết', tôi thực sự thấm thía câu này, tôi là trẻ mồ côi, bị bỏ rơi ngay từ khi mới sinh, cũng không có nhà."

Lục Trạch Minh vội vàng xin lỗi, không khí nhất thời trở nên ngột ngạt.

Anh ta nhìn xung quanh, chuyển chủ đề: "Tôi đã xem triển lãm của cô."

"Không cần khách sáo. Tuy tôi hơi thần kinh, nhưng cũng biết mình có bao nhiêu cân lượng. Tôi là người không có tài năng gì, chỉ có tác phẩm đầu tay là vẽ đẹp nhất, ra mắt đã đứng top rồi."

"Nhưng tôi rất thích. Tôi nhìn thấy mẹ tôi qua tác phẩm của cô..." Lục Trạch Minh nói: "Vì vậy, tôi đến tìm cô, không chỉ vì chuyện của Trần Lĩnh, mà còn là vì lý do cá nhân."

Tôi hỏi: "Là bức 'Nữ thần' sao?"

"Sao cô biết?"

"Nữ thần là tác phẩm đầu tay của tôi, cũng là tác phẩm xuất sắc nhất của tôi. Chỉ có cảm xúc tột độ mới giúp tôi vẽ nên những bức tranh đẹp, và chỉ có Nữ thần được hoàn thành trong trạng thái như vậy. Mấy chục năm sau đó, những gì tôi vẽ ra đều là tác phẩm tầm thường.

"Năm đó, Nữ thần đã gây chấn động giới hội họa, rất nhiều người muốn mua bức tranh này, nói rằng Nữ thần đã khiến họ cảm nhận được tình yêu mãnh liệt."

Lục Trạch Minh cau mày: "Tình yêu?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tac-pham-hoan-hao/chuong-2.html.]

"Đúng vậy. Người phụ nữ trong tranh hướng mặt về thế giới bên ngoài khung tranh, ánh mắt buồn bã nhưng chan chứa tình cảm, nhìn lên anh, đưa tay về phía anh, bày tỏ sự khao khát dành cho anh.

"Nhiều người nói rằng người phụ nữ trong tranh vừa dâm đãng vừa thánh thiện, có thể khơi dậy ham muốn che chở của người khác, là người tình hoàn hảo. …Nhưng có vẻ như anh lại có một cảm nhận khác nhỉ."

"Không, không phải là tình yêu, mà là tình thân." Lục Trạch Minh khẳng định: "Bức tranh đó vẽ không phải người tình mà là mẹ; không phải nhìn lên một cách say đắm, mà là nhìn xuống một cách trìu mến; tay không phải đưa lên, mà là buông xuống; không phải khao khát, không phải mong muốn được che chở, mà là cho đi, là muốn che chở."

Tôi cảm thấy tim mình đang đập thình thịch, càng lúc càng nhanh, tôi tiếp tục hỏi -

"Như vậy, cảm nhận của anh hoàn toàn ngược lại. Giống như người khác là đè người phụ nữ trong tranh xuống để nhìn, còn anh là giơ lên cao để nhìn, nên mới có sự khác biệt giữa nhìn lên và nhìn xuống. Vậy tại sao anh lại có cảm nhận hoàn toàn ngược lại?"

Lục Trạch Minh nói nhỏ: "Tôi không thể nào coi người phụ nữ trong tranh là người tình được. Bởi vì khuôn mặt đó rất giống mẹ tôi, người đã thất lạc nhiều năm. Rất có thể, cô đã vẽ mẹ tôi."

"Mẹ của anh? Thật khó mà tin được, trùng hợp như vậy sao?"

Lục Trạch Minh trầm ngâm một lúc, "Tôi cũng không chắc chắn lắm... Tôi muốn biết người mẫu của bức tranh này ở đâu, và liệu tôi có thể mua bức tranh này không?"

Tôi nói: "Vậy anh hãy kể câu chuyện của anh trước đi."

"..."

"Giao dịch phải công bằng, anh muốn tìm hiểu về Trần Lĩnh từ tôi, tôi cũng phải tìm hiểu về mẹ anh từ anh."

Lục Trạch Minh bình tĩnh lại: "Đó là lý do cô quyết định nhận lời phỏng vấn của tôi?"

"Không hoàn toàn."

"Cô biết tôi đã đến xem triển lãm của cô hôm nay?"

"Vừa mới biết. Tối nay khi đến phòng vẽ, trợ lý của tôi đã gọi điện cho tôi, kể về anh. Anh nói trong khi xem triển lãm thì đã thấy bức tranh đó giống mẹ anh, muốn mua nó. Nói nữ thần là mẹ, anh là người đầu tiên."

Lục Trạch Minh vội vàng nói: "Tôi thực sự muốn mua bức tranh này."

Tôi có lý lẽ riêng của mình nên nói tiếp: "Vậy thì hãy bắt đầu kể đi, câu chuyện của anh đi."

Loading...