Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta và Hoàng thượng cùng xuyên không - Chương 20

Cập nhật lúc: 2024-08-10 10:01:58
Lượt xem: 489

An công công cả đường đi đều muốn nói lại thôi, sắp đến cửa Chung Túy cung cuối cùng cũng nhịn không được: "Có một câu nô tài không biết có nên nói hay không."

 

Ta an ủi hắn ta một cách chu đáo: "Về cơ bản, những người hỏi câu này đều biết là không nên nói, nhưng mà bọn họ vẫn sẽ nói."

 

"Hoàng quý phi nương nương à," An công công nhìn ta với vẻ mặt hận sắt không thể rèn thành thép, "Người trước kia cho dù làm gì, Hoàng thượng đều chiều theo người, lần này lại nhiều lần ngăn cản, nương nương không nghĩ đến nguyên nhân sao?"

 

Nguyên nhân?

 

Không yêu ta nữa chứ gì, chán ghét ta rồi chứ gì, thất sủng rồi chứ gì, tình cảm phai nhạt rồi chứ gì, muốn ta thu dọn đồ đạc cút đi rồi chứ gì.

 

Ta hít hít mũi, giống như một đóa hoa trắng nhỏ bé yếu ớt nhưng vẫn cố gắng tỏ ra kiên cường: "Công công không cần lo lắng cho ta, ta đều hiểu, đa tạ An công công chỉ bảo."

 

"Hoàng quý phi à!" An công công sốt ruột đến mức dậm chân, "Hoàng thượng chính là nhớ nương nương, đến Chung Túy cung cũng không gặp được người, ai ngờ được người lại thà đến Ngự hoa viên dạy Thái hậu đánh Thái cực quyền cũng không muốn đến Ngự thư phòng chứ!"

 

"Đó không phải là Thái cực quyền," ta sửa lại, "Là khí công dưỡng sinh."

 

"Chủ tử, người làm An tổng quản tức giận bỏ đi rồi, thật sự không sao chứ?"

 

Lục Vân, đại cung nữ của ta cau mày, lo lắng nhìn ta.

 

"Không sao đâu, chẳng phải Hoàng thượng cũng thường xuyên bị bản cung chọc giận bỏ đi sao?"

 

Nàng ta trông càng lo lắng hơn.

 

Ta nghe ngóng tin tức ở gần Chung Túy cung nửa ngày, nghe đám cung nữ thái giám nói, trong mấy ngày ta gánh vác trọng trách chính nghĩa, tích cực truyền bá văn hóa khí công dưỡng sinh, Tề Mục đã đến cung ta rất nhiều lần, nhưng mà ta đều không có ở đó. Lúc đầu, hắn tưởng ta đến Ngự thư phòng tìm hắn, nhưng mà quay về lại phát hiện ta không có ở đó, cuối cùng sau khi đi vòng vo một vòng lớn, mới biết ta ngày nào cũng ở Ngự hoa viên dạy người khác đánh Thái cực quyền.

 

Phải nói cho bọn họ biết đây không phải là Thái cực quyền như thế nào đây?

 

Quý vị khán giả, ta nói việc bảo vệ khí công dưỡng sinh là nhiệm vụ nặng nề và lâu dài, không sai chứ?

 

Ta chống cằm suy nghĩ một lúc: "Vậy hay là ta tự mình vào bếp làm chút đồ ăn ngon mang đến Ngự thư phòng, coi như là..."

 

Lục Vân vội vàng ngăn ta lại: "Thôi đi nương nương, người cứ đi tay không là được rồi, Hoàng thượng thích là con người của người, không cần thứ gì khác."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ta-va-hoang-thuong-cung-xuyen-khong/chuong-20.html.]

 

"Lục Vân, ngươi lén học lớp online à? "Kỹ năng giao tiếp khéo léo nơi công sở" đã xem mấy lần rồi?"

 

Quả nhiên là người dưới trướng của ta, nghệ thuật ngôn ngữ cũng ngang ngửa ta.

 

Cuối cùng ta vẫn đến Ngự thư phòng, trên đường nhặt được một bông hoa làm quà.

 

Ta thong thả bước vào, hắng giọng: "Buổi trưa tốt lành."

 

Tề Mục cảnh giác nhìn ta: "Buổi trưa tốt lành."

 

"Ta đến tặng quà cho ngươi," ta cắm bông hoa nhặt được vào ống cắm bút của hắn, "Nhất định ngươi phải thích nó đấy."

 

Tề Mục nhìn ta với vẻ mặt khó tả: "Ngươi không sao chứ?"

 

"Không sao, chẳng phải mùa xuân đã đến, lại đến mùa động vật giao phối rồi sao, cho nên..."

 

Hắn nhướng mày: "Cho nên ngươi muốn tìm bạn đời cho con khỉ ở Ngự hoa viên?"

 

"Ngươi có lịch sự không vậy Tề Mục?"

 

Nói chuyện đổ bể.

 

Ta xoay người bỏ đi, Tề Mục kéo tay áo ta lại: "Vừa đến đã đi? Vội vàng đi đánh Thái cực quyền sao?"

 

"Đó không phải là Thái cực quyền!!!"

 

"Cho ta mười phút thôi," hắn nắm lấy cổ tay ta qua lớp tay áo, "Đợi ta xem xong tấu chương này, cùng đi chèo thuyền nhé?"

 

Nửa tiếng sau, ta không ngồi trên thuyền, mà ngồi dưới gốc cây liễu ven hồ.

Anan

 

Biết cái gì gọi là tự chuốc lấy phiền phức không?

 

Lúc trước Tề Mục vì phòng ta, không chỉ dùng hàng rào vây kín hồ, còn di chuyển tất cả thuyền trong hồ lên bờ, bảo người ta giấu kỹ. Kết quả là hôm nay đám tiểu thái giám phụ trách giấu thuyền đều được nghỉ, những người khác đều không biết thuyền ở đâu, chỉ có thể luống cuống tay chân đi tìm.

Loading...