Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Không Làm Thiếp - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-04-04 20:17:04
Lượt xem: 1,152

Trời đã chuyển lạnh, khẩu vị của ta càng lúc càng trở nên tốt hơn.

Vào một hôm nọ, ta đã ăn sạch tận ba xửng Đào Hoa Tô bên viện tử của Bạch Yên Nhiên.

Người cau mày nhìn ta chằm chặp, cứ nghĩ ta sẽ bị người tống cổ ra ngoài.

Nhưng người chỉ nghi hoặc hỏi ta: “Chiêu Chiêu, dạo này muội đều ăn nhiều thế ư?”

“Hả? Muội ăn có nhiều đâu, sau này muội sẽ ăn ít lại.”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Ta cầm Đào Hoa Tô trên tay khựng lại, lưu luyến không nỡ bỏ xuống.

“Chiêu Chiêu, ý của ta không phải thế.”

Vậy đây là ý gì cơ chứ?

Ngay lập tức Bạch Yên Nhiên liền cho phủ y đến bắt mạch cho ta.

“Chúc mừng đại phu nhân, tiểu phu nhân đã mang thai được ba tháng rồi.”

Sắc mặt của phủ y mừng rỡ, Bạch Yên Nhiên cũng vui mừng không kém, chỉ có mỗi ta là có chút ngớ ngẩn.

Mang thai? Ta đã có mang rồi sao?

Ta đưa tay sờ lên bụng, chỉ sờ được một khối mỡ mà thôi.

Bạch Yên Nhiên dịu dàng cười rồi sờ lên đầu ta, ánh mắt bất giác nhìn lên bầu trời.

“Chiêu Chiêu sau này phải làm mẫu thân rồi.”

Khi Giang Hoài nghe được tin này, đôi hắn hắn chợt run lên.

“Chiêu Chiêu, muội lại nói đùa với ta có đúng không?”

“Là phủ y chẩn ra đấy, nếu như ngài không tin thì ta cũng không còn gì để nói.”

Sắc mặt của hắn trông rất khó coi.

“Đây chính là hài nhi của chúng ta đấy, Tướng quân.”

Bạch Yên Nhiên có vẻ giống với phụ thân của đứa trẻ hơn Giang Hoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ta-khong-lam-thiep/chuong-13.html.]

“Chiêu Chiêu, muội ngoan nào, dùng hết chén canh gà này nhé.”

“Chiêu Chiêu, liều thuốc mới sắc đấy, mau uống hết đi.”

“Chiêu Chiêu, sang đây xoa bóp chân dưới cho đỡ đau này.”

……

“Tỷ tỷ, có phải tỷ có điều gì khó nói không?”

Ta tự ôm lấy mình, kéo chặt cổ áo lại.

Chả trách Bạch Yên Nhiên không thèm để tâm đến Giang Hoài, thì ra người thích một tuyệt thế đại mỹ nhân như ta sao?

Bạch Yên Nhiên đưa hai ngón tay lên chỉ vào trán ta, ngữ khí rất thân mật:

“Nghĩ gì thế, Chiêu Chiêu, uống nhiều canh, ít đọc thoại bản lại.”

Dạo này Giang Hoài khá bận, hắn phải lưu nhậm tại Kinh Thành, xã giao rất nhiều.

Mỗi ngày trở về cũng chỉ nhìn ta một lúc, sau đó liền nghỉ ngơi.

“Tướng quân, tại sao ngài chẳng thèm quan tâm đến hài nhi của chúng ta thế?”

Ta không hài lòng, thế là ta kéo theo hắn đi ra ngoài tìm chỗ náo nhiệt.

Khi đi ngang qua Đào Hoa Am tại Thành Nam.

Giang Hoài đột nhiên dừng bước.

“Tướng quân, làm sao vậy?”

Hắn chỉ vào một nam nhân nhếch nhác đang đứng dưới gốc cây đào khô khốc rồi nói với ta:

“Chiêu Chiêu, muội nhìn hắn xem.”

“Lang quân nhà ai thế? Sao lại không biết tự chăm sóc bản thân, thật lãng phí khuôn mặt tuấn tú này mà.”

Nào ngờ nam nhân đó nhìn thấy ta, kích động xông đến bên ta.

 

 

Loading...