Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại Từ Bỏ Đứa Con Nuôi Ong Tay Áo - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-05-04 16:26:09
Lượt xem: 4,266

Coi những điều mà vợ chồng tôi đã cho nó là điều hiển nhiên, trở thành bước đệm cho tình yêu của nó.

Tôi chỉ có thể nói, thật ngu xuẩn!

Mẹ Tưởng sau đó cùng tới vài lần, thấy tôi và chồng thật sự không bận tâm tới Lâm Minh Châu nữa.

Vừa đi vừa chửi rủa.

Còn Lâm Minh Châu dường như đã hoàn toàn buông bỏ dáng vẻ đại tiểu thư nhà họ Lâm kiêu ngạo trước đây.

Thậm chí bắt đầu hạ mình lấy lòng.

"Công việc của mẹ gần đây thế nào? Bố có khỏe không? Con nhớ bố mẹ lắm!"

Giờ nó thật sự đang mang thai, nhưng trong tay lại không một xu dính túi.

Chồng tôi không chịu nổi, cố gắng thuyết phục nó.

Lâm Minh Châu gấp gáp: "Bố không hiểu. Đây là kết tinh tình yêu của con và Tưởng Xuyên. Chỉ cần con sinh cho anh ấy một đứa con, anh ấy sẽ càng yêu con hơn!"

"Anh ấy nhất định sẽ yêu con!"

"Nhất định sẽ yêu con!"

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Nó không ngừng tẩy não bản thân như oán phụ, giống như có được tình yêu của Tưởng Xuyên là mong ước cả đời của nó vậy.

Chồng tôi nghe vậy liền cúp máy. Chúng tôi đều ngầm hiểu.

Không cần khuyên bảo gì nó nữa.

Lâm Minh Châu vào trường cao đẳng như nó mong muốn.

Nhưng vì mang thai nên nó buộc phải thôi học.

Tất cả những gì Tưởng Xuyên có thể cho nó là tình yêu, còn tiền thì một đồng cũng không có, hắn ta thậm chí còn đòi tiền Lâm Minh Châu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/song-lai-tu-bo-dua-con-nuoi-ong-tay-ao/chuong-11.html.]

Thám tử nói gần như toàn bộ túi hàng hiệu mà Lâm Minh Châu mang đi đều đã bán hết.

Nhưng việc này không liên quan tới tôi. Đây là lựa chọn của chính nó.

Yên bình được vài ngày, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ tên bắt cóc.

"Con gái của bà đang trong tay tôi! Đừng hòng gọi cảnh sát! Cầm 3000 vạn tới công xưởng ngoại ô chuộc cô ta!"

Tôi choáng váng, vội lái xe tới trường.

Nhìn thấy Xán Xán vẫn nguyên vẹn trong lớp, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi kiệt sức ngã vào lòng Xán Xán.

Chồng gọi điện cho tôi: "Minh Châu bị bắt cóc rồi."

Đám bắt cóc liên tục nhất mạnh chúng tôi không được báo cảnh sát, thậm chí còn gửi cho chúng tôi một móng tay dính máu.

Mà mẹ Tưởng sớm đã mang Tưởng Xuyên tới tầng dưới công ty.

Bà ta lo lắng thúc giục chúng tôi: "Mau đưa tiền cho bọn bắt cóc đi! Không thì tới mạng cũng không đảm bảo được! Đó là hai mạng người đấy!"

Xung quanh người đến người đi, tấp nập bận rộn.

Mẹ Tưởng còn kéo Tưởng Xuyên quỳ xuống trước mặt tôi: "Tôi biết bà không nhận đứa trẻ Minh Châu kia nữa, nhưng nó cũng do bà nuôi dưỡng. Hiện tại nó là con dâu Tưởng gia, chỗ tiền chuộc kia, coi như Minh Châu nợ bà đi!"

Tôi nhìn vào ánh mắt lảng tránh của Tưởng Xuyên, không bỏ sót một tia mất kiên nhẫn nào.

Tôi mệt mỏi day mi tâm: "Biết rồi. Cứu mạng người trước."

Mẹ Tưởng thấy tôi mủi lòng, trong giọng điệu lộ ra vẻ vui mừng: "Vậy thì mau đưa tiền đi!"

"Số tiền này không hề nhỏ, cũng cần thời gian chuẩn bị."

Mẹ Tưởng có chút không cam lòng. Trước khi rời đi, bà ta không quên dặn tôi: "Nhất định không được báo cảnh sát! Báo cảnh sát thì mạng cháu trai tôi cũng không còn đâu!"

Loading...