Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại Tránh Xa Bùi Cửu Đường - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-03-13 23:27:06
Lượt xem: 4,134

Bùi Cửu Đường nhếch mày, giương khóe môi với Tiêu Hoành.

 

Tiêu Hoành bị nghẹn, thở gấp một hơi xong nhìn ta một cái thật sâu, xoay người trở về phòng.

 

Ta không khỏi lắc đầu.

 

Thắt lưng lại bị ôm lấy từ phía sau.

 

Bùi Cửu Đường đặt cằm lên vai ta, nhẹ giọng nói:

 

"Quay về sớm chút."

 

Ta rũ mắt xuống, không trả lời câu này.

 

"Sẩm tối ngươi đi một chuyến tới nhà trưởng thôn đi."

 

"Ông ta đã sửa xong quê quán cho ngươi, không phải là nô tịch nữa, mà là nông tịch."

 

"Nhớ kỹ đi lấy."

 

Bùi Cửu Đường thuận theo gật đầu: "Được."

 

_______

Tiêu Hoành tự mình dẫn đường, ta tiễn hắn về quân doanh.

 

Thám tử địch quốc ở biên quan chiếm đa số, cho nên nơi đóng quân của quân ta cực kỳ bí ẩn.

 

Nếu không có ai dẫn đường, người bình thường căn bản đến cổng quân danh cũng không nhìn thấy được.

 

Ta lúc này không chỉ thấy được.

 

Mà còn công khai tiến vào.

 

"Thuốc này hai ngày đổi một lần, nhớ kỹ ăn đồ thanh đạm chút."

 

"Miệng vết thương nhất định không được đụng nước."

 

"Còn có không được vận động kịch liệt, miễn cho rách vết thương..."

 

Ta một bên giúp Tiêu Hoành đổi thuốc, một bên dặn dò những điều cần chú ý.

 

Kết quả nửa ngày cũng không nghe thấy Tiêu Hoành lên tiếng.

 

Vừa ngẩng đầu, liền thấy con ngươi hắn sâu kín nhìn chằm chằm ta.

 

"Không thể không đi? Hôn ước của chúng ta không giữ lời sao?"

 

"Giữ lời thế nào đây Tiêu Hoành?"

 

Ta đem đồng tâm kết dắt bên hông tháo xuống, muốn đặt vào trong tay hắn.

 

Tiêu Hoành lại nắm chặt tay, không định nhận.

 

Ta bất đắc dĩ: "Huynh buông tha chí hướng để làm đào binh, không muốn lên chiến trường nữa sao?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/song-lai-tranh-xa-bui-cuu-duong/chuong-9.html.]

"Hay là ta vứt bỏ ước mơ, phòng không gối chiếc, làm một người vợ khuê phòng ngày ngày đêm đêm trông mong huynh trở về?"

 

Loại ngày tháng này, kiếp trước ta đã trải qua mười năm.

 

Thật sự không muốn trải qua nữa rồi.

 

Ta chỉ muốn tự do tự tại.

Sắc mặt Tiêu Hoành trầm xuống.

 

Ta cười cười, đưa tay nhét vào lòng bàn tay hắn.

 

"Hai người truy cầu trái ngược nhau, kết cục tốt nhất, là cùng nhau lãng quên giữa chốn giang hồ...”

 

Nắm tay Tiêu Hoành đột nhiên buông ra.

 

Nhưng không nhận đồng tâm kết.

 

Hắn mạnh mẽ nắm lấy tay ta.

 

"Không trái ngược nhau, Oản Oản."

 

"Đợi đến khi quốc gia yên ổn không cần ta đánh giặc nữa, ta liền có thể ở bên nàng, ngao du khắp thế gian."

 

"Chỉ cần nàng nguyện ý chờ."

 

Ánh mắt Tiêu Hoành rất sáng, rất đen.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

 

Nghiêm túc trong mắt không thể nhìn lầm, giống hệt bốn năm trước.

 

Ta buông mắt xuống, lòng đầy áy náy.

 

Phần tình cảm thanh mai trúc mã âm kém dương sai này, ở giữa là khoảng cách ba mươi năm.

 

Ta đối với hắn...

 

Đã không còn tình yêu.

 

Tiêu Hoành thấy ta như vậy, "Hứ" một tiếng, thái độ liền trở nên bất cần đời.

 

"Ta dưới tình huống bị nàng từ hôn, vẫn vì nàng thủ thân bốn năm!"

 

"Nàng cũng nên đợi ta chứ?"

 

"Còn nữa, hôn ước này cũng không thể vô ích được, ta muốn một yêu cầu đặc biệt."

 

"Nếu cuối cùng nàng có ai đó ở cạnh, người đầu tiên nhất định phải là ta."

 

"Nếu như khi đó ta chết rồi, thì đổi người khác."

 

Ta giật mình rồi.

 

Một lúc sau, bất đắc dĩ cười cười:

 

"Học chiêu vô lại ở đâu vậy?"

 

Tiêu Hoành bĩu môi: "Nàng liền nói chờ hay không chờ đi!"

Loading...