Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Son Phấn Chẳng Phai Mờ - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-10-06 01:06:13
Lượt xem: 2,260

4

 

Ánh Hồng mang đến một bát thuốc có màu giống hệt thuốc ta uống sáng qua, bảo ta phải uống.

 

Lần này, trong lòng ta nổi lên sự cảnh giác, liền chất vấn thứ bên trong đó là gì.

 

“Nếu phu nhân không uống, tiểu Hầu gia sẽ đánh c.h.ế.t nô tỳ mất, xin phu nhân hãy uống đi!”

 

Ta giật lấy bát thuốc, ném xuống đất.

 

Nước thuốc văng tung tóe, tiếng bát sứ vỡ vụn trong gian phòng rộng rãi trở nên vô cùng chói tai.

 

“Vậy để Cố Thanh Dã đánh c.h.ế.t ngươi đi!”

 

Ánh Hồng là nha hoàn của Cố Thanh Dã, đương nhiên chỉ nghe theo lệnh của hắn. Ta chỉ có một tỳ nữ thân cận là Tiểu Thúy, sáng nay nàng đã ra ngoài.

 

Khi Tiểu Thúy trở về, nàng kể cho ta nghe những điều đã dò la được.

 

Nam nhân mà Cố Thanh Dã yêu tên là Vân Hiên, ba tháng trước đã biến mất một cách thần không biết quỷ không hay.

 

Cố Thanh Dã nghi ngờ chủ nhân kỹ viện đã giấu hắn đi, hắn lục soát khắp Sở Phong lâu.

 

Sau đó, hắn còn đào tung cả kinh thành, gây nên náo loạn, nhưng không tìm thấy người sống, thậm chí cũng không tìm thấy thi thể.

 

Lão Hầu gia tức giận đến phát bệnh, dùng roi tẩm nước muối quất lên lưng hắn đến nỗi m.á.u thịt nát nhừ.

 

Trước khi đau đến ngất đi, Cố Thanh Dã vẫn nghiến răng nói:

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Ta, Cố Thanh Dã, cả đời này chỉ yêu một mình Vân Hiên, trời cao có thể làm chứng, sinh tử không rời!”

 

Chuyện này trở thành trò cười khắp kinh thành, nên Tiểu Thúy chỉ cần ra ngoài là đã nghe được vô số giai thoại phong lưu lọt vào tai.

 

Ta lắng nghe từng chuyện, từng việc mà không khỏi kinh ngạc.

 

Không biết có phải trùng hợp hay không, ba tháng trước cũng chính là ngày lão Hầu gia sai người đến nhà ta cầu hôn.

 

5

 

Trước khi đi ngủ, ta không dám uống thêm bất kỳ thứ gì.

 

Cố Thanh Dã mấy đêm nay quá mệt mỏi, hơn nữa cũng không muốn gặp ta, hắn đã qua thư phòng ngủ mấy đêm liền.

 

Ánh Hồng mang đến thuốc nhưng ta lén đổ đi, Tiểu Thúy mời đại phu bên ngoài xem qua, đó là thuốc giúp phụ nữ dễ thụ thai.

 

Hành động của Cố Thanh Dã bây giờ đã có thể giải thích được.

 

- Hắn muốn có con.

 

“Nhà họ Cố từ bao đời nay chỉ có một đích tử, cha mẹ chồng muốn sớm được hưởng niềm vui có cháu, tâm tình ấy ta có thể hiểu, nhưng chuyện thụ thai sinh con nên là lẽ tự nhiên của phu thê, không thể ép buộc.”

 

Đêm đó, ta nhẫn nhịn cơn giận, dùng lý lẽ khuyên nhủ Cố Thanh Dã đến phòng ta.

 

“Không uống phải không?”

 

Hắn nhếch môi cười, một nụ cười không chút ấm áp: “Ta uống.”

 

Ta kinh ngạc nhìn hắn uống cạn trong một hơi, và cuối cùng cũng tận mắt chứng kiến tác dụng của thuốc. Khi ham muốn của nam nhân nổi lên, sức lực của hắn mạnh hơn bình thường rất nhiều.

 

Ánh Hồng đã khép cửa phòng, ta có gào đến khản giọng cũng chẳng có ích gì.

 

Lưng hắn chằng chịt vết thương, những vết sẹo xấu xí chính là chứng nhân của mối tình giữa hắn và Vân Hiên.

 

Ta đã mấy lần về nhà, bóng gió kể chuyện này cho mẫu thân.

 

Nhưng mẫu thân lại hiểu lầm.

 

“Ta vốn lo rằng hắn lạnh nhạt với con, vậy thì thật tốt quá rồi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/son-phan-chang-phai-mo/phan-2.html.]

“Chẳng lẽ hắn không chạm vào con, bắt con sống cảnh góa bụa, con mới thấy vui lòng?”

 

“Việc sinh con đẻ cái là bổn phận của phụ nữ, hắn muốn con mang thai, đó là điều tốt.”

 

Ta muốn nói, không phải như thế.

 

Ta hận Cố Thanh Dã đến tận xương tủy, thường xuyên đánh đ.ấ.m hắn.

 

Có khi hắn bảo Ánh Hồng kéo ta ra, có khi lại chịu đựng tất cả, nhìn ta mà cười khổ:

 

“Giang Ninh Sơ, chúng ta đều là kẻ đáng thương, nàng nhẫn nhịn một chút đi.”

 

“Không uống thuốc, cả hai chúng ta đều sẽ khó sống.”

 

Ta tát hắn một cái:

 

“Ngươi đáng thương là do ngươi tự chuốc lấy, đừng lôi ta xuống địa ngục cùng ngươi!”

 

“Nếu ngươi là một nam nhân thực thụ, hãy ra ngoài tìm người tình của ngươi, sợ chi ánh mắt thế gian, yêu một người thì quản gì hắn là nam hay nữ?”

 

“Hàng đêm cùng ta nằm chung giường, ngươi có xứng với hắn không?”

 

Nhắc đến người tình của hắn, đôi mắt Cố Thanh Dã lập tức đỏ hoe.

 

Hắn như một đứa trẻ vô vọng, ngồi thụp xuống đất, ôm đầu mà khóc ròng.

 

Bị hắn làm nhục suốt bao đêm, trong lòng ta đầy rẫy thù hận, những lời ta thốt ra cũng ngập tràn độc địa:

 

“Nếu hắn đã chết, ngươi cũng đi c.h.ế.t đi! Trèo lên chín tầng trời, xuống tận hoàng tuyền, ngươi sống cô độc có ý nghĩa gì, chẳng lẽ tình yêu của các ngươi không hơn mạng sống của ngươi sao?”

 

Cố Thanh Dã đột nhiên gào lên: “Hắn chưa chết!”

 

Hắn run rẩy, khóc không ngừng.

 

“Hiên nhi, đợi ta, nhất định phải đợi ta…”

 

Ta bỗng nhiên rùng mình.

 

Đợi.

 

Đợi hắn điều gì?

 

Đêm đó, hắn uống gấp đôi lượng thuốc thường ngày, trên giường như phát cuồng.

 

Ta cố tình để lại móng tay, cào những vết m.á.u trên người hắn, chỉ để chút tổn thương nhỏ nhoi ấy biểu lộ sự bất mãn của mình.

 

Và cũng không thể không trách trời, sinh ra làm nữ nhi, sao lại yếu đuối đến vậy?

 

Trước khi xuất giá, số phận nằm trong tay phụ thân.

 

Sau khi xuất giá, số phận lại nằm trong tay trượng phu.

 

Ngoài mấy ngày kinh nguyệt ra, gần như mỗi đêm ta đều phải chịu đựng những cảnh sống không bằng c.h.ế.t như thế.

 

Nhưng nếu ai đó nghe thấy, họ chỉ nói: “Phu thê vốn nên như thế.”

 

Cho đến hơn hai tháng sau, ta mang thai.

 

Ta chưa từng thấy Cố Thanh Dã hớn hở như vậy.

 

Hắn từ đầu đến cuối không hề nhìn ta một lần.

 

Chỉ hướng ra ngoài cửa sổ, chắp tay cầu khấn:

 

“Xin trời cao phù hộ, nhất định phải là nhi tử, nhất định để nàng sinh nhi tử.”

 

Lão Hầu gia và lão phu nhân chỉ liếc nhìn nhau, không nói lời nào.

 

Trông họ không hề vui vẻ.

Loading...