Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sợi Tơ Hồng Dắt Quỷ - Chương 6: Đứa Trẻ Quái Vật Đầu To

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-08 19:54:40
Lượt xem: 36

Tôi bất đắc dĩ giơ tay trái lên và nói với anh ta: "Ở đây, là bàn tay này."

 

Ánh mắt bác sĩ nhìn tôi với vẻ biết ơn. Anh ta bước tới trước mặt tôi, nắm lấy tay của tôi và giúp tôi tháo vải băng.

 

Bàn tay của anh ta rất ấm và mát, khi bôi thuốc lên tay tôi, tôi không nhịn được phải quay đầu lại nhìn anh ta một cái.

 

Anh ta nhìn chằm chằm vào tay tôi, rất cẩn thận. Như thể bàn tay của tôi là một tác phẩm nghệ thuật.

 

Mặc dù vết sẹo kia là thẳng tắp không có nào chỗ uốn lượn nhưng tôi cảm thấy nó không đẹp lắm.

 

Nhưng cái cách bác sĩ này nhìn chằm chằm vào vết sẹo của tôi thực sự rất nóng bỏng.

 

Chẳng lẽ anh ta có sở thích khó giải thích nào đó? Tôi liếc mắt, vô tình nhìn thấy thẻ công tác của anh ta thò ra khỏi túi áo, tên in trên huy hiệu là "Kỳ Văn".

 

"Bác sĩ Kỳ, tôi nghĩ không cần thiết phải nhìn kỹ như vậy." Đây là lần đầu tiên có người nhìn chằm chằm vào tay tôi như vậy, tôi cảm thấy rất khó xử, muốn phân tán sự chú ý của anh ta, liền nhớ tới một chuyện:"A, nhân tiện, tại sao tôi không có cảm giác ở tay. Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

 

Có lẽ anh ta hơi ngạc nhiên khi nghe tôi gọi họ của mình. Anh ta ngước lên nhìn tôi một cái, dùng sức chọc mạnh vào vết sẹo của tôi.

 

Tôi ngược lại hít một hơi khí lạnh, đau chết!

 

Anh ta nói rất bình tĩnh: "Đây không phải là có tri giác sao?"

 

Ai? Đúng vậy, ngay từ đầu tôi đã cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh ta, cũng không biết lúc nào tay của tôi đã khôi phục tri giác. Bất quá anh ta cũng không cần phải tàn nhẫn như vậy!

 

Vương Văn Tĩnh sợ người khác bỏ mặc mình, nói như cướp kịch bản: "À, đúng rồi, Hạ Nhất Phàm nhờ tôi thay anh ấy xin lỗi cậu, nói rằng ngày đó anh ấy không phải cố ý. Cậu nói, cậu cũng thật là, biết rõ vợ của giáo sư Lục lợi hại như vậy mà còn muốn trêu chọc ông ta." 

 

Tôi liếc nhìn cô ta và không nói gì.

 

"Bây giờ ngược lại tốt rồi, chuyện giữa cậu và giáo sư Lục đều lan truyền trong trường. Vợ của ông ta đã in toàn bộ nội dung những tin nhắn không rõ ràng mà hai người đã gửi và dán lên bảng thông báo. Mọi người đều biết có một học sinh suất sắc đã trở thành giáo viên khi bằng tuổi của chúng ta, vậy mà lại làm ra chuyện như vậy. Cũng có tin đồn rằng sở dĩ cậu có thể trở thành giáo viên thuận lợi như vậy là vì được một đại gia bí ẩn bao nuôi."

 

Vương Văn Tĩnh càng nói, cô ấy càng trở nên phấn khích. Điều cô ta thích nhất là phơi bày khuyết điểm của người khác trước mặt mọi người.

 

Những gì vừa trải qua buổi chiều hôm nay đã đổi mới lại thế giới quan của tôi và khiến cả người tôi rơi vào trạng thái căng thẳng thần kinh. Những gì cô ta nói đã thành công khơi dậy sự tức giận của tôi.

 

Tôi nhìn Vương Văn Tĩnh bằng ánh mắt mà tôi cho là lạnh lùng nhất, hỏi: "Đại gia bí ẩn nào hả? Chuyện này chỉ có cô biết a, cô đã lấy điện thoại của tôi và đọc tin nhắn anh ấy gửi, mà cô cũng biết, tôi và anh ấy cũng không phải là mối quan hệ bao nuôi, có thể bịa đặt những tin đồn nhảm như vậy, ngoại trừ cô thì còn có ai?

 

Người kia cho tới bây giờ luôn là ranh giới cuối cùng của tôi, ai cũng không thể vu khống anh ấy.

 

Thấy tôi thực sự tức giận, Vương Văn Tĩnh hắng giọng một cái, nhìn bác sĩ Kỳ Văn vẫn đang kiểm tra vết thương ở tay tôi và nói với cô bằng một giọng rất dịu dàng: "Đó đều là tin đồn, với tư cách là bạn thân, học trò và hàng xóm của cậu, làm sao tớ có thể lan truyền những lời như vậy đây?"

 

"Sao không thể được?" Tôi tức giận, hất tay bác sĩ Kỳ Văn ra, tức giận hét vào mặt Vương Văn Tĩnh: "Tôi biết hết rồi! Là cô quyến rũ ở cùng giáo sư Lục, tôi đã nhìn thấy hai người đi cùng nhau mấy lần. Vì tương lai của cô mà tôi đã đỡ con d.a.o này thay cô, không ngờ cô lại giả ngu, còn nghĩ lấy oán trở ơn như thế này đây?"

 

Vương Văn Tĩnh cứng đờ ở đó.

 

Bác sĩ Kỳ Văn cũng không muốn dính líu đến cuộc cãi vã giữa hai người phụ nữ a. Sau khi giúp tôi băng bó lại bàn tay, anh ta không tiếp tục hứng thú đến vết sẹo của tôi nữa.

 

Anh ta thu dọn thuốc, bình tĩnh nói: "Ngày mai làm kiểm tra sau cùng liền có thể xuất viện."

 

Sau đó bước ra khỏi phòng bệnh mà không ngoảnh lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/soi-to-hong-dat-quy/chuong-6-dua-tre-quai-vat-dau-to.html.]

 

Anh ta vừa rời đi, Vương Văn Tĩnh lập tức lấy lại tinh thần, cô ta không còn nói õng ẹo nữa, âm lượng lớn hơn mười hai decibel: "Cô nói cô biết hết à?"

 

"Tôi không chỉ biết, tôi còn có bằng chứng." Cô lắc điện thoại.

 

Vương Văn Tĩnh sắp nổ tung, cô ta run rẩy giơ ngón tay chỉ vào tôi, hét lên: "Cô thật hèn hạ và vô liêm sỉ!"

 

"Tôi không biết xấu hổ? Tôi đã giúp đỡ cô như một người bạn. Bây giờ cô lại đánh trả tôi." Tôi càng tức giận hơn.

 

Vương Văn Tĩnh khó chịu đi đến cửa sổ, mở ra, hít một hơi thật sâu rồi quay sang tôi lạnh lùng nói: "Được rồi, nếu cô đã biết hết rồi thì tôi cũng nói thẳng. Không sai, là tôi giả mạo cô gửi những tin nhắn đó cho giáo sư Lục và cũng là tôi đã tung ra những tin đồn đó. Vậy thì sao? Bây giờ sẽ không có ai tin cô nữa."

 

"Cô bằng tuổi chúng tôi, còn làm cô giáo của chúng tôi, bình thường cô nhìn chúng tôi như thế nào? Ha ha, tôi chính là không chịu nổi loại người như cô! Tôi chỉ muốn phá hủy cô mà thôi! A, đúng rồi, hôm nay tôi đến thăm cô, còn mang theo quà chúc mừng. Nhà trường đã quyết định về cô, Hạ Nhất Phàm đã báo trước với tôi rằng cô đã bị cách chức."

 

Hai ngày trước, tôi một lòng nghĩ vì bằng hữu, huống chi cô ta còn là học sinh của mình, nên đã chặn chuyện lại giúp cô ta và đem mình trở thành dê thế tội.

 

Bây giờ tôi căn bản không có nghĩ đến mọi chuyện lại phát triển đến mức mất kiểm soát như vậy.

 

Trong màn mưa hơi nước liên tục thổi vào từ cửa sổ, khiến căn phòng có chút lạnh lẽo.

 

"Cạch, cạch, cạch, cạch..."

 

Đang lúc tôi chán nản và thời điểm thầm chửi rủa Vương Văn Tĩnh thì một âm thanh quỷ dị lần nữa lại vang lên.

 

Âm thanh xuyên qua màng nhĩ của tôi, lỗ tai lập tức ù đi, rất khó chịu.

 

Tôi nhìn trái nhìn phải, cố gắng tìm ra nguồn gốc của âm thanh.

 

"Cạch, cạch, cạch, cạch..."

 

Âm thanh rõ ràng là rất gần.

 

Một cơn gió mạnh thổi qua và thổi bay những tấm rèm gần như thẳng tắp. Và cũng chính lúc đó, tôi nhìn thấy một đứa trẻ có cái đầu to, tựa vào cửa sổ, miệng há hốc để lộ hàm răng sắc nhọn.

 

Đầu của đứa bé to hơn cơ thể ít nhất gấp ba lần, má phồng lên, xẹp xuống, khi má của đứa bé cử động, cô lại nghe thấy âm thanh, "Cục, cạch..."

 

Chính đứa bé này!

 

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

Âm thanh mà tôi nghe được ở cầu thang bộ, cũng là đứa bé này phát ra! 

 

Đây không phải là ảo thính giác a!

 

Đứa bé đầu to đang bám vào cửa sổ ở bên cạnh Vương Văn Tĩnh, mà cô ta rõ ràng thanh âm gì cũng không có nghe được.

 

Trong lúc tôi sững sờ một hồi này, đứa bé kia không biết lúc nào, đã nằm trên bả vai của Vương Văn Tĩnh! Rõ ràng đầu nó lớn như vậy, nhưng động tác lại nhanh đến khác thường.

 

Tôi không khỏi rùng mình một cái, theo phản xạ tự nhiên đi về bên mép giường.

 

Sau khi đứa bé đầu to nằm trên bả vai của Vương Văn Tĩnh, nhanh chóng chuyển về phía của tôi, sau đó nhếch môi cười.

 

 

Loading...