Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sợi Tơ Hồng Dắt Quỷ - Chương 26: Tìm Được Chỗ Ở

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-10-01 00:26:58
Lượt xem: 1

Edit: Con Kien Cang

Đừng nói là rêu xanh, xung quanh giếng ngay cả một cọng cỏ dại cũng không mọc lên. Thành giếng cũng cực kỳ sạch sẽ, cũng không có chút vết bẩn nào trên mặt và khe hở hoa văn bằng đá cẩm thạch.

 

Nhưng cái giếng này trông như đã lâu năm chứ không phải là mới, càng đừng nói đến giả hay là ảo ảnh.

 

Chẳng có gì cả, bây giờ lại yên tĩnh, như thể âm thanh vừa rồi rõ ràng chỉ là ảo thính giác của tôi, gần đây thần kinh của tôi quá căng thẳng.

 

Bà lão đứng đó, bình tĩnh nhìn tôi, khi thấy ánh mắt tôi quay lại bên cạnh bà, bà mới đưa tay đẩy cửa phòng bên cạnh ra, mặt lạnh lùng nói: “Chính là căn phòng này."

 

Tôi bước vào trong phòng, căn phòng mang phong cách cổ kính, đồ nội thất đều được làm bằng gỗ sơn mài màu đỏ, bên cạnh giường có rèm treo, đặc biệt giống một căn phòng trong phim truyền hình cổ trang, Có TV, máy lạnh và tủ lạnh, phòng tắm có nhà vệ sinh hiện đại, thậm chí có cả bồn tắm nhỏ.

 

Chăn mền và ga trải giường đặt trên giường vẫn chưa được lấy ra khỏi túi đóng gói, màng bảo vệ trên TV và tủ lạnh cũng chưa được gỡ bỏ, những đồ nội thất hiện đại này đều mới toanh.

 

Trong phòng chỉ có một cửa sổ ở bên cạnh sân viện, bên cạnh cửa sổ có một chiếc bàn gỗ vuông sơn đỏ và hai chiếc ghế, ở giữa bàn có một chiếc bình sứ xương trắng nứt nẻ có chút màu xanh bạc hà, bên trong cắm ba bông hoa đào tươi.

 

Bà lão mặc sườn xám đứng trong căn phòng như thế này, như thể bổ sung cho căn phòng càng thêm hoàn mỹ, nhìn những đồ nội thất hiện đại này có vẻ hơi giống như xuyên không tới.

 

"Căn phòng này... năm trăm tệ?" Tôi nhịn không được xác nhận lần nữa, cái này không khoa học nha.

 

Những món đồ nội thất hiện đại đó đều là những kiểu dáng mới nhất của các thương hiệu điện tử nổi tiếng nhất hiện nay và chắc chắn giá trị của chúng không hề rẻ chút nào. Năm trăm nhân dân tệ một tháng đối với người chủ cho thuê nhà bình thường mà nói thì tiền lời kiếm về không được nhiều, đó là chính lỗ vốn.

 

Bà lão hơi cau mày nói: "Năm trăm nhân dân tệ bao gồm tiền điện nước, nhà bếp là phòng lớn hơn một chút ở phía bắc, có lò nướng và lò vi sóng, cô có thể tùy ý sử dụng."

 

Tôi thực sự không tin vào tai mình, bà lão này có phải điên rồi không? Đây là một khu vực có vị trí đắc địa, cách trung tâm thành phố chưa đầy mười phút đi bộ, giá thuê nhà quá rẻ và mọi thứ đều đầy đủ. Mặc dù tôi sống trong khuôn viên trường, thân là giáo viên, cũng không phải trả tiền ăn, ở, nhưng tôi cũng không nghĩ cuộc sống bên ngoài lại thân thiện và tốt đẹp đến vậy.

 

Không có bữa trưa nào miễn phí, chắc chắn có điều gì đó mờ ám ở đây.

 

Vài chú chim non vàng nhạt đậu trên mái ngói đối diện, hót líu lo, khoảng sân viện yên bình và xinh đẹp, trong và ngoài sân viện giống như không phải là cùng một thế giới.

 

Đối với một người đam mê hội họa từ nhỏ và cũng thích sự yên tĩnh thì nơi đây quả thực là thiên đường.

 

Tôi chạm vào chiếc chuông trong túi, theo ý của Mẫn Nhạc Linh, chiếc chuông sẽ bảo vệ tôi sau khi nhận tôi làm chủ nhân của nó, sau khi tôi bước vào sân viện này, cái chuông vẫn luôn rất an tĩnh.

 

Tuy rằng nhìn bà lão là người không dễ sống chung, nhưng tôi cũng không quan tâm lắm.

 

Dù sao thì tôi cũng không thể thoát khỏi số phận phải đối mặt với lũ quái vật và ma quỷ đó nên không có gì phải sợ cả.

 

Còn chưa kịp suy nghĩ xong, tôi đã lấy tiền trong túi ra đưa cho bà lão, nói muốn thuê căn phòng này.

 

Bà lão nhận tiền mà không thèm nhìn, bà cầm tiền trong tay, bình tĩnh nói: “Tôi họ Hạng, mọi người đều gọi tôi là bà Hạng."

 

" Bà Hạng." Tôi lễ phép gọi một tiếng.

 

Bà ấy liếc nhìn tôi rồi nói thêm: “Tôi sẽ không khóa cửa phòng bếp, căn phòng nhỏ bên cạnh, cô không được sử dụng, tôi ở phòng đối diện với cô, sẽ không can thiệp vào cuộc sống của cô, bất quá tốt nhất là về lúc mười một giờ tối, về sau không nên ra ngoài, càng không được hiếu kỳ những chuyện trong sân viện."

 

“Trong sân viện có cái gì?” Tôi nhịn không được mà hỏi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/soi-to-hong-dat-quy/chuong-26-tim-duoc-cho-o.html.]

Bà Hạng liếc tôi một cái rồi nói: “Tôi chỉ nuôi vật nhỏ thôi.”

 

Sau đó bà ấy bước ra khỏi phòng.

 

Tôi theo bà ấy ra cửa nhưng phát hiện bà ấy không còn ở trong sân nữa, căn phòng đối diện yên tĩnh, qua cửa sổ không thể thấy rõ lắm bài trí bên trong.

 

Chuyện này nối tiếp chuyện khác, tôi không thể tiêu hóa được chút nào.

 

Tôi đóng cửa lại, quay người trở lại phòng, lấy ga trải giường và chăn bông mới trong túi đóng gói ra, hành lý của tôi sớm đã bị bỏ lại trong biệt thự của Lê Cẩn, chỉ còn lại chiếc điện thoại di động trong túi, nhờ có ốp lưng kiểu ví của điện thoại nên thẻ căn cước và thẻ ngân hàng của tôi đều ở bên trong.

 

Mặc dù cái giường được làm bằng gỗ nhưng nó lại rất thoải mái khi nằm, tôi có chút mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

 

Khi mở mắt ra, bụng tôi cồn cào kêu hai tiếng, tôi lau nước bọt trên mép miệng và nhìn vào điện thoại đã gần bảy giờ.

 

Vẫn còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị, tôi nấu nướng cũng không giỏi lắm nên tôi bò dậy khỏi giường, tùy tiện rửa mặt rồi chuẩn bị ra ngoài.

 

Lúc buổi chiều trời đã âm u, khi tôi mở cửa, trên mặt đất đã ướt sũng, dường như có một trận mưa lớn đổ xuống trong lúc tôi đang ngủ, tôi vậy mà một chút cũng không nghe thấy, thật sự rất kỳ lạ với người bị suy nhược thần kinh khi ngủ.

 

Trong phòng bà Hạng vẫn không có động tĩnh gì nên tôi cố ý rón rén đi ra cửa và cố gắng không làm phiền bà.

 

Đi được vài bước ra ngoài, tôi đụng phải một người phụ nữ đang dắt một đứa bé khoảng năm, sáu tuổi, người phụ nữ vừa gặp tôi đã vô thức kéo đứa trẻ về sau lưng mình.

 

Trông tôi đáng sợ đến vậy sao? Tôi bĩu môi không vui, vừa tiến lên hai bước thì người phụ nữ kia gọi tôi lại.

 

Cô ấy dắt đứa bé đến gần tôi trong sự ngạc nhiên, đứa bé cầm một gói que cay và mỉm cười ngốc nghếch với tôi.

 

"Có chuyện gì sao?" Tôi hỏi và nở một nụ cười dịu dàng nhất có thể với hai người bọn họ.

 

Người phụ nữ hít mũi một cái, thận trọng hỏi: “Lúc nãy tôi nhìn thấy cô đứng ở cửa viện, cô là họ hàng của bà Hạng à?”

 

“Không, tôi đến đây thuê nhà.” Tôi cố gắng tỏ ra thân thiện, nói: "A, phải rồi, là cô a, tôi nhớ cô còn hướng tôi ra hiệu bằng ngôn ngữ tay. "

 

Tới đây tôi mới nhớ người phụ nữ này là ai.

 

"Ai u!" Cô ấy giật mình vỗ đùi mình, âm thanh rõ ràng đến mức tôi thấy đau thay cho cô ấy. Cô ấy thần bí quan sát xung quanh một lượt, sau khi chắc chắn không có người quen, cô ấy lại nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi về phía cô ấy và nói nhỏ: “Ngôi nhà đó… cô thuê à?”

 

“Ừ, tôi rất thích viện nhỏ cổ kính này.” Tôi vô thức lùi lại một bước, không quen ở gần người lạ như vậy.

 

Ai có thể ngờ sau khi tôi nói xong, tròng mắt của người phụ nữ đó gần như rơi ra khỏi hốc mắt, cô ấy hét vào tai tôi rất to: "Cái gì? Cô muốn sống ở đó à?"

 

Cô ấy kéo tôi lại gần như vậy, lại bộc phát tiếng hét lớn đến mức gần như thủng màng nhĩ, tôi xoa tai, ngượng ngùng gật đầu hỏi: “Viện kia có vấn đề gì à?”

 

“Ai u, ai u, thật đáng tiếc cho một cô gái tốt như vậy.” Người phụ nữ lắc đầu thở dài, nhưng không trả lời câu hỏi của tôi.

 

    

 

 

Loading...