Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SAU KHI XUYÊN SÁCH, TÔI THỨC TỈNH HỆ THỐNG TRÀ XANH - CHƯƠNG 11: PHẢI LÀ ANH KHÔNG? (TOÀN VĂN HOÀN)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-09 23:44:01
Lượt xem: 133

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã ngồi trước bàn làm việc của mình.

Đồng hồ trên bàn hiển thị thời gian vẫn là ngày 1 tháng 9, chỉ có kim đồng hồ nhích lên vài phút.

Vài phút ngắn ngủi của tôi, nhưng là cả cuộc đời của các nhân vật trong 66 cuốn tiểu thuyết.

Cách bài trí trong phòng sao mà quen thuộc đến thế.

Đáng lẽ ra tôi phải cảm thấy thân thuộc, vui vẻ, và nhẹ nhõm.

Nhưng giờ đây, tôi chỉ cảm thấy n.g.ự.c như bị nghẹn lại, chẳng vui được chút nào.

Tôi nhìn vào chiếc máy tính bảng.

Thông báo hiển thị rằng tôi đã hoàn thành phần kiểm thử của nhà phát triển cho game "Xuyên Không: Triệu Phú Không Đáng Một Xu".

Trên màn hình, nhân vật có khuôn mặt y hệt Cố Thanh Yến.

Anh ấy vẫy tay tạm biệt tôi, nhưng trong mắt lại ẩn chứa nỗi buồn.

Tôi run rẩy đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đó qua màn hình.

Vô tình, tôi chạm vào nút bật âm thanh trên giao diện hồi tưởng.

【Thật là biến thái.】

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

【Ồ, đông vui nhỉ?】

【Thật vô lễ, nghịch ngợm như ông nội của em.】

【Dao Dao, đừng sợ, anh đến rồi đây.】

【Anh không chỉ tò mò về em. Thậm chí, anh còn muốn... hiểu thêm về em một chút.】

【Em cần anh phải làm gì?】

【Hay là... em muốn xào?】

【Vậy thì... anh sẽ không khách sáo đâu nhé.】

【Chẳng qua anh chỉ mất đi sự trong trắng rồi bị người đời chê cười mà thôi. Anh đâu cần em phải chịu trách nhiệm đâu?】

【Vì vậy, Dao Dao. Anh xin em, hãy cân nhắc việc ở bên anh.】

【Cái này, có lẽ có thể mang đi được.】

【Quên anh đi.】

Tôi ngây người nhìn vào màn hình, thì điện thoại bỗng rung lên với một tin nhắn.

Tin nhắn báo rằng tôi đã trúng xổ số mà tôi mua trước đó.

Trúng cả một tỷ.

Chính xác là số tiền thưởng mà tôi có thể đổi được khi hoàn thành nhiệm vụ.

Bây giờ, tôi đã là một người giàu có.

Cố Thanh Yến à.

Núi cao nước chảy, có lẽ, tôi nên quên anh rồi.

Tôi nên vui mừng. 

Ừ. 

Nên vui mừng. 

Hả? 

Hình như có gì đó rơi xuống từ mặt tôi. 

À, là nước mắt của tôi. 

-------------------

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/sau-khi-xuyen-sach-toi-thuc-tinh-he-thong-tra-xanh/chuong-11-phai-la-anh-khong-toan-van-hoan.html.]

Sau khi đổi thưởng xong, tôi đã mua lại trò chơi mà mình tham gia phát triển. 

Rồi, mang nó đi du lịch. 

Mỗi tối trước khi đi ngủ, tôi thường mở máy tính bảng ra nghe lại phần hồi tưởng. 

Như thể... Cố Thanh Yến vẫn luôn ở bên tôi. 

Thật kỳ lạ. 

Dù tôi không tiếp xúc với anh ấy lâu, nhưng tôi có thể nhìn thấy hình bóng của chúng tôi trong mỗi cặp đôi. 

Sau đó tôi mới hiểu— 

Đó là hình ảnh của tôi và Cố Thanh Yến mà tôi mong đợi. 

---------------------------------------

Sau khi trở về từ chuyến du lịch. 

Tôi mở một cửa hàng thú cưng ở trung tâm thành phố, và dành thời gian rảnh để viết tiểu thuyết. 

Viết về những gì tôi đã trải qua trong 66 lần xuyên không. 

Thực ra, tôi viết nhiều hơn để ghi lại, vì tôi sợ mình sẽ quên. 

Dù sao thì, có những thứ, nếu bạn không cố gắng nhớ lại— 

Thời gian sẽ lén lút đánh cắp chúng đi. 

Nhưng tôi không ngờ rằng, tiểu thuyết này lại trở nên nổi tiếng. 

Càng ngạc nhiên hơn là, có người đã lần ra được cửa hàng thú cưng của tôi. 

Tôi cũng thấy vui, thỉnh thoảng ra ngoài nhặt vài con vật hoang về nuôi. 

------------------------------------

Một đêm nọ, khi tôi đang dọn dẹp để đóng cửa. 

Không biết từ lúc nào, ngoài cửa hàng có đặt một cái hộp lạ. 

Tôi không nhìn rõ bên trong là gì, chỉ có thể ra khỏi quầy thu ngân và đi đến cửa. 

Bên ngoài không có ai. 

Khi lại gần, tôi mới nhận ra:  Trong hộp là một con rùa nhỏ. 

Rùa màu xanh lá. 

Ký ức xưa bỗng nhiên quay về. Tôi đứng ngẩn ra một lúc, cẩn thận cầm cái hộp nhựa lên và hỏi: 

"Phải là anh không?" 

Con rùa nháy mắt và cắn một miếng thức ăn cho rùa. 

"Ha, thật là kỳ quặc. Tôi làm sao có thể nói chuyện với một con rùa, nó lại không hiểu đâu." 

Tôi quay lưng, định đóng cửa để nghỉ ngơi. 

Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai tôi: "Nó nghe không hiểu, nhưng anh thì hiểu." 

Khi giọng nói dứt, tôi đứng im tại chỗ. 

"Trên đường đến đây, tôi đã nghe những con vật nhỏ nói rằng, chúng rất nhớ cô chủ Bạch ở cửa hàng thú cưng. Cô ấy thường làm từ thiện, nhận nuôi động vật hoang, giúp chúng tìm được chỗ ở tốt." 

Khi tôi vừa định quay lại, một đôi tay bỗng vòng chặt quanh eo tôi, và trên vai tôi tăng thêm mấy phần sức nặng. 

"Vậy... cô chủ cửa hàng thú cưng xinh đẹp và nhân hậu ơi! Có muốn cân nhắc nhận nuôi tôi - một kẻ không nhà không cửa không?"

Những ký ức dần dần gộp lại, tôi khẽ mỉm cười và quay đầu lại nhìn.

Người tôi luôn mong mỏi hằng đêm, đang ở trước mắt tôi.

Chỉ nghe giọng nói thôi, cô đã ngay lập tức nhận ra.

Loading...