Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu - Chương 57.1

Cập nhật lúc: 2024-04-10 11:32:12
Lượt xem: 1,031

“Ngủ nửa canh giờ rồi?”

Giọng Thư Lan Phong còn lạnh hơn cả gió.

Trước đó ông không quá chú ý, bây giờ nhớ lại, lúc mới bước qua phòng ngoài, loáng thoáng nghe được tiếng khóc của Kiều Kiều.

Ông chỉ cho rằng con bé vô cùng đau đớn, bước nhanh hơn đến đây, nào biết đi vào cửa thì ông lại được báo con bé đã ngủ nữa canh giờ.

Đừng thấy Thư Lan Phong nào hoa phong nhã, chỉ làm chức quan lục phẩm Tư Nghiệp, thật ra ông cũng có chút tài cán. Ba huynh đệ Thư gia, chỉ có ông là giống Cố lão thái gia nhất. Trước đây không lâu ông từng đi theo lão thái gia thủy, người ở giang hồ, không có một chút bản lĩnh là không được, Lan Phong cũng học một chút công phu tam giáo cửu lưu.

Chỉ là sau khi thành hôn ông ở lại kinh thành, sau đó dạy học ở Quốc Tử Giám, bấy giờ mới thu bớt vài phần hào khí.

Mặc dù không có cách nào vượt nóc băng tưởng giống như trước đây, nhưng công phu tai mắt thì vẫn còn.

Nếu giờ phút này, nữ nhi đang ngồi vui vẻ ở bên trong, ông cũng sẽ không hoài nghi.

Nhưng Thược Dược lại vội vàng như vậy, không khác gì lạy ông tôi ở bụi này.

Sắc mặt của một người ngày thường luôn ôn hòa bị kéo xuống tái nhợt.

Thư Lan Phong nghiêm mặt nhìn chằm chằm Thược Dược. Thược Dược thật sự không chịu nổi, lập tức quỳ xuống.

Thư Lan Phong quay đầu dặn dò v.ú già tùy thân đi theo tới: “Bây giờ ngươi đi chính viện mời Đơn ma ma lại đây.” Sau đó mặc kệ sắc mặt Thược Dược nhanh chân bước vào trong.

Thược Dược kinh hoàng hãi hùng, không dám nói tiếng nào, bước chân đuổi theo Thư Lan Phong chạy và trong.

“Lão gia, ngài đi chậm một chút, đường trơn lắm. Ngài ở gian giữa chờ một chút, nô tỳ đi hầu hạ tiểu thư thay quần áo tới gặp ngài.”

Nàng ấy cố tình cao giọng báo tin cho Thư Quân.

Thư Lan Phong lại mặc kệ nàng ấy, bước chân đi thật nhanh vào gian phòng nghỉ ngơi của Thư Quân. Bên trong rèm châu chính là phòng ngủ của Thư Quân, Thược Dược vội vàng thắp một cây đèn nhỏ đi theo ông đặt ở trên bàn.

_Edit bởi Hân Nghiên_

Cho dù Thư Lan Phong hoài nghi, cũng không thể nào vọt vào phòng ngủ nữ nhi. Ông nhìn chung quanh một vòng tìm ghế bành bên cạnh ngồi xuống, kiềm chế tức giận gọi với vào trong: “Kiều Kiều, cha đến thăm con, con tỉnh chưa?"

Thư Quân đâu chỉ là tỉnh, trái tim đã bị doạ muốn nhảy ra ngoài. Vừa rồi ám vệ đưa tin, Thư Quân nhất thời nóng đầu, vội vàng thổi tắt đèn. Lúc nàng ngủ luôn luôn tắt đèn, thói quen này cha vẫn biết, chỉ có như vậy mới có thể ngăn cha không vào trong. Nào ngờ không biết cha bị rút mất sợi gân nào, phát hiện không đúng nhất định phải đi vào.

Thư Quân liếc nhìn nam nhân đứng ở sau bình phong một cái, gấp đến độ muốn khóc tới nơi.

Nàng hít sâu một hơi, dựa vào giường, giả vờ vừa mới tỉnh lại.

“Cha, nữ nhi vừa mới bị đau tỉnh.”

Thư Lan Phong nghe được giọng điệu này, trong mềm mại mang theo một tia khóc nức nở, còn ẩn chứa vài phần căng thẳng.

Con bé căng thẳng cái gì?

Đúng vào lúc này, Đơn ma ma vội vàng chạy tới, nhìn chủ tử sầm mặt ngồi ở ghế bành một cái, nhất thời không hiểu ra sao.

“Lão gia, không biết đã xảy ra chuyện gì?”

Thư Lan Phong thong dong tìm cái cớ cho mình: “Ta vừa nhìn thấy có con cú bay vào trong phòng tiểu thư, ngươi đi vào coi một chút, đừng để tiểu thư bị thương.”

Đơn ma ma nửa tin nửa ngờ, xốc rèm châu lên tiến vào. Tim Thư Quân vọt tới cổ họng, khoé mắt lén nhìn chỗ bình phong một cái, hình như không thấy bóng dáng Bùi Việt, mới bình tĩnh hơn một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/chuong-57-1.html.]

Đơn ma ma cẩn thận đặt chiếc đèn gió trong tay vào góc tường, lại thắp một chiếc đèn bạc khác, trong phòng đã hoàn toàn sáng ngời. Bà bắt đầu tìm con cú khắp nơi, Thư Quân dựa vào gối đệm dõi ánh mắt theo từng bước chân bà.

Đơn ma ma tìm một vòng không phát hiện bất cứ cái gì, đứng ở rèm châu bầm báo Thư Lan Phong.

“Lão gia, nô tỳ không tìm được con cú.”

Thư Lan Phong thở phào một hơi nhẹ nhõm, vừa rồi ma xui quỷ khiến ông lo lắng trong phòng nữ nhi có người, cho nên mới dùng ra chiêu này. Giờ phút này nghe được không có người, cảm thấy trong lòng thoải mái, có điều ông vẫn không yên tâm, cho nữ nhi một chút thời gian, khi chắc chắn nàng đã ăn mặc chỉnh tề, mới tự mình vén rèm đi vào.

Thư Lan Phong nhìn nữ nhi trước.

Khuôn mặt nữ nhi trắng nõn thanh thuần, vẫn còn đỏ ửng, tóc mái trên trán và trên thái dương ướt đẫm dính vào gò má, mắt hạnh ửng hồng mang theo vài phần hờn dỗi, hơi thở rõ ràng không ổn.

Thư Lan Phong là người từng trải, chỉ cần liếc mắt một cái là lập tức thấy nghi ngờ.

“Đau đến như vậy sao?”

Thư Quân tủi thân méo miệng, nhẹ nhàng gật đầu.

Thư Lan Phong nhìn thoáng qua giường sạch sẽ, ngửi được mùi thuốc kia, đỡ trán ngồi xuống ghế bành chỗ bình phong, trong lòng chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Đơn ma ma chỉ cảm thấy lão gia hơi kỳ lạ, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, thấy khuôn mặt Thư Quân ướt đẫm, vội vàng dặn dò Thược Dược lấy khăn lông ấm tới, tự mình lau cho nàng.

Thư Lan Phong nhàn nhạt nhìn nữ nhi, tâm trạng rất phức tạp.

“Gần đây Quân Nhi chăm chỉ cần cù, làm khăn cho vi phụ, khăn tay, dây đeo lưng, trung y, áo ngắn... Vi phụ đếm không hết.”

Thư Quân khẽ ho khan hai tiếng, có chút xấu hổ: “Không phải là con nhàm chán quá không có việc gì làm sao?”

Trong lòng nàng lặng lẽ nhận lỗi với cha già, dù sao cũng là dùng nguyên liệu của Bùi Việt còn dư lại miễn cưỡng làm cho cha vài món cho đủ số.

Thư Lan Phong sâu kín thở dài: “Nữ nhi quả nhiên đã trưởng thành”

Không hiểu sao chợt nhớ tới cái đây đeo lưng kia, ông nói sang chuyện khác: “Kiều Kiều có chuyện gì gạt cha hay không?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Thư Quân vừa đỏ bừng vừa căng thẳng, yếu ớt trả lời: “Vì sao cha lại hỏi như vậy?”

“Cha chỉ cảm thấy trong lòng có chút không yên tâm.”

“Có phải là cha suy nghĩ nhiều rồi không?”

Nàng cũng đã nghĩ tới sẽ thẳng thắn với cha mẹ, nhưng mà một khi mở miệng, nàng sợ sẽ phải vào cung. Nàng thích Bùi Việt là thật, nhưng hoàng cung với nàng lại quá mức xa lạ, nàng còn muốn ở nhà ăn vạ thêm một khoảng thời gian nữa.

Thư Lan Phong thở ra thật mạnh, có lẽ ông thực sự suy nghĩ nhiều rồi, vậy mà lại nghi ngờ nữ nhi và Hoàng đế có liên quan, sao có thể chứ?

Nếu nữ nhi thật sự được Hoàng đế coi trọng, lúc này sợ là đã ở trong hoàng cung.

Hoàng đế anh tài xuất chúng, khí chất phi phàm, tuyệt đối không thể nửa đêm đến khuê phòng nữ hài tử.

Thư Lan Phong nghi ngờ bản thân thật sự là ngốc nghếch, chuyện gì cũng dám nghĩ.

Ông xoa xoa giữa mày, lắc đầu, đứng dậy nói: “Vậy Kiều Kiều nghỉ ngơi cho tốt, cha không yên tâm nên đến xem, bây giờ trở về.”

Đợi người rời đi, Thư Quân lại thúc giục Đơn ma ma trở về, nhìn Thược Dược đưa mắt ra hiệu, Thược Dược vội vàng chuồn ra.

Bên trong phòng hoàn toàn an tĩnh lại, Thư Quân không xác định Bùi Việt có rời đi hay chưa, nhỏ giọng gọi: “Bệ hạ, ngài còn ở đây không?”

Loading...