Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu - Chương 49: Kiều Kiều đừng sợ, trẫm ở đây

Cập nhật lúc: 2024-04-08 07:41:41
Lượt xem: 1,278

Ngực Tô thị cứng lại, suýt nữa phun ra một ngụm máu.

Lão thái thái làm như vậy, tuyệt đối không có ý tốt.

Bà gấp đến độ thúc giục Đơn ma ma đi thượng phòng.

“Ngươi mau đi nhìn một chút, tuyệt đối không thể để bà lão kia phá hỏng hôn sự của Quân Nhi.”

Đơn ma ma thở dài một tiếng, vội vàng đi đến thượng phòng.

Thật ra Thư Quân không để ở trong lòng, nàng đỡ Tô thị trở về phòng.

Tô thị nhớ mãi chuyện này trong lòng, một ngụm m.á.u bị nghẹn muốn nôn cũng không nôn được.

Bà thấy Thư Quân vô cùng bình thản, lại cảm thấy tinh thần và thể xác đều mệt mỏi: “Đứa ngốc Quân Quân này, khi nào mới có thể suy nghĩ cho chính mình?”

Thư Quân mím môi, ngồi ở đối diện bà vò khăn tay thành một nhúm: “Ý của nữ nhi rất rõ ràng, chính là muốn kén rể."

Nàng chỉ có thể dùng “kén rể” làm bia đỡ, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, mới nói chuyện của nàng và Bùi Việt với cha mẹ.

Đợi khoảng một chén trà nhỏ, tiểu tỳ nữ đi tìm hiểu tin tức đã trở lại, lúc này hai mắt nàng ấy đỏ lên, gấp đến độ muốn khóc.

“Phu nhân, lão thái thái coi trọng Trần công tử, nói cái gì mà đính hôn trao đổi thiếp canh, đến thượng phòng lấy. Trần công tử không thể từ chối trước mặt, nên đã đồng ý.”

Tô thị đột nhiên nắm vạt áo: “Bà ta làm vậy là có ý gì?”

Tiểu tỳ nữ nhìn thoáng qua Thư Quân, khóc ròng nói: “Ý của lão thái thái là tam phòng chúng ta không có nhi tử, để cô nương ở trong nhà kén rể. Hôn sự này để cho tứ tiểu thư, đoán chừng là muốn thừa dịp trao đổi thiếp canh sẽ thay mận đổi đào đổi thành tứ tiểu thư.”

Tô thị trào ra một ngụm máu, sặc ở trong cổ họng, lập tức ngất đi.

Thư Quân nhìn thấy hai mắt Tô thị trắng bệch, trái tim rơi xuống.

“Mau, mau đi mời đại phu!”

Đơn ma ma không ở đây, trong phòng chỉ còn mấy nha đầu không có kinh nghiệm. Thư Quân thúc giục Thược Dược đi mời Thư Lan Phong, lại dặn dò tỳ nữ đi tìm thuốc viên, bản thân nàng đỡ Tô thị, bật khóc nức nở.

“Mẫu thân, mẫu thân...”

Chủ mẫu đột nhiên ngất, trong phòng loạn cào cào.

Bên kia Thư Lan Phong vừa tiễn Trần Văn Chu, nghe nói việc này, gấp đến độ như kiến bò chảo nóng, tự mình xoay người lên ngựa chạy về hướng y quán ngày thường xem bệnh. Mà Đơn ma ma được tiểu nha hoàn bầm báo, cũng sợ tới mức hồn bay phách lạc, lúc gần đi liếc mắt nhìn dáng vẻ đắc ý của nhị phu nhân một cái, uất hận nói.

“Một đám không có lương tâm, đoạt một lần còn muốn cướp lần thứ hai, làm nhiều chuyện trái với lương tâm như vậy, cũng không sợ Diêm Vương tìm tới cửa!”

Nhị phu nhân vốn là vì chuyện cửa hàng mà nghẹn một hơi, nghe được những lời này của Đơn ma ma, chạy đuổi theo.

“Ngươi là thứ bà tử hỗn hào không biết xấu hổ, nơi này là viện của lão thái thái, nào có chỗ cho ngươi nói chuyện.

Sao ngươi có mặt mũi nói tới Diêm Vương, ta thấy là Diêm Vương đang mang đen đủi tới tam phòng các ngươi thì có."

Lời này thực sự chọc trúng chỗ đau của Đơn ma ma, bà bật khóc: “Các ngươi cẩn thận gặp báo ứng!” Rồi giậm chân một cái, vội vã chạy về tam phòng.

Nhị phu nhân còn chưa hết giận, vung tay áo lên đứng ở dưới hành lang, chỉ về hướng tam phòng: “Hiện tại ai bị tội, thì người đó bị báo ứng.”

Vốn là thuốc viên kia do Đơn ma ma cất giữ, chìa khóa ở trong tay bà. Thư Quân tự mình tới tìm Đơn ma ma, vừa đi đến bên ngoài phòng chính, nghe được câu nói này.

Mẫu thân nàng đang bị bệnh nguy kịch, Dương thị lại có thể nguyền rủa bà như vậy.

Việc này không khác gì đ.â.m vào tim người ta.

Ngọn lửa tàn nhẫn trong n.g.ự.c Thư Quân lan đến giữa hàng mày, cả người giống như bị thiêu đốt. Nàng không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì, trong mắt chỉ có người đàn bà vênh váo tự đắc đang đứng ở hành lang kia.

Thư Quân đẩy Thược Dược đang đỡ tay nàng ra, chạy nhanh về phía hành lang, nàng lao nhanh đến nỗi nhị phu nhân Dương thị không kịp đề phòng. Thấy đôi mắt Thư Quân đỏ rực giống như con thỏ bị cắn đến giận dữ, bà ta chống nạnh, bày ra tư thế trưởng bối, quát.

“Ngươi muốn làm gì? Người trừng mắt với ta làm gì?

Thư Quân cắn chặt khớp hàm, lồng n.g.ự.c phập phồng không ngừng, tức giận đến mức trong đầu chỉ còn một suy nghĩ.

Xé rách cái miệng kia, xé rách cái miệng kia.

Nàng nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.

Chờ đến lúc phục hồi tinh thần lại, nàng đã tát nhị phu nhân bảy tám cái, khóe miệng bị rách, nửa mặt đầy máu.

Tất cả sự kinh sợ và phẫn nộ đều phát tiết ở bàn tay này, nàng không quan tâm thứ tự lớn nhỏ, nàng không để ý luân thường đạo lý, nàng muốn Dương thị nuốt hết mỗi một chữ những lời nguyền rủa đó lại.

Người trong phòng vọt ra, từng khuôn mặt đáng ghét hiện ra trước mặt nàng, vô số ngón tay chỉ vào nàng mà mắng. Có người kéo nàng ra, Thược Dược đầy đám người ra đỡ lấy nàng.

Tiểu nha đầu cũng là người nóng nảy, vung nắm tay lên đầy hết đám ma ma già đang vây Thư Quân ra, đưa Thư Quân đi về tam phòng.

Sương mù nồng đậm bao phủ phía trên Thư gia không tan đi được, sắc trời nặng nề, bỗng nhiên vang lên một âm thanh ầm ầm rung trời, mưa to như trút nước.

“Mẫu thân...”

Không biết là nước mắt hay là mồ hôi, Thư Quân bôn ba trong mưa, ngược gió quay lại, mơ màng mờ mịt trở lại của tròn tam phòng.

Chi nghe được trong nhà chính đèn đuốc sáng trưng truyền đến từng tiếng từng tiếng khóc lóc.

“Phu nhân hộc máu, người mau tới đây đi.”

Hai chân Thư Quân mềm nhũn, cả người ngã xuống đất.

Một bóng người từ phía sau đẩy nàng ra, Thư Lan Phong cõng một vị đại phu già xông lên hành lang.

Thư Quân đột nhiên hít một hơi, đuổi theo, đi ngang qua cửa sổ, thoáng nhìn mẫu thân nàng mặt không có chút m.á.u ngã vào trong n.g.ự.c Đơn ma ma, m.á.u đen trong miệng trào ra ngoài từng đợt.

Trước đây mẫu thân có nôn ra m.á.u vài lần, nhưng chưa từng nghiêm trọng giống như hôm nay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/chuong-49-kieu-kieu-dung-so-tram-o-day.html.]

Lồng n.g.ự.c như bị xuyên thủng, Thư Quân sợ tới mức hồn phi phách tán, nỗi sợ hãi tột độ bao phủ ý thức của nàng, tim nàng đập thình thịch, hoảng sợ không cách nào rơi xuống.

Mẫu thân nàng sắp không được rồi.

_Edit bởi Hân Nghiên_

Nàng không thể không có mẫu thân...

Trong giây lát, một tia sáng đột nhiên lóe lên trong đầu.

Hoa thái y!

Thư Quân giống như người c.h.ế.t đuối, bắt lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, quay đầu chạy ngược hướng với mọi người về phía khuê phòng của mình. Nàng xông vào nội thất, tìm được lệnh bài giấu ở tráp trang điểm, thuận tiện với lấy áo choàng treo ở chỗ bình phong, chạy nhanh ra ngoài.

Chỉ cần có thể cứu mẫu thân trở về, đừng nói là làm nữ nhân của hắn, làm trâu làm ngựa cho hắn, nàng cũng đồng ý.

Mưa rơi ào ào, xối ướt thân nàng, một con đường tối tăm hiện ra trong ánh sáng mờ ảo.

Gió lạnh như d.a.o nhỏ cắt qua gò má nàng, giày thêu bị nước mưa xối ướt, hơi lạnh xâm nhập khắp tay chân.

Nàng bôn ba giữa cơn mưa ngập đất trời.

Phía sau truyền đến tiếng khóc cách tấm màn gió mưa của Thược Dược.

“Tiểu thư, trong miệng phu nhân lầm bầm nhắc người mãi...”

Bước chân cứng đờ của Thư Quân đột nhiên ngừng lại, khóe mắt bị huyết lệ nhuộm màu đỏ tươi, tầm mắt lập tức bị u ám bao phủ.

Trong ánh sáng u ám đó đột nhiên được ánh lửa thắp lên một đường.

Ngay sau đó một bóng người đen tuyền xé gió lao đến, hắn cầm một cái dù giấy cực lớn, trên cánh tay đang dắt theo một lão tiên sinh tóc bạc trắng, mắt nhìn thẳng bước vào cửa lớn Thư gia.

Đi phía sau hắn, còn có vài Cẩm Y Vệ, trong tay mỗi người hoặc đỡ hoặc nâng các thái y đủ loại phẩm cấp.

Trong đầu Thư Quân giống như có cái gì đó nổ tung, một luồng hơi nóng trào lên trong lồng ngực, cổ họng khó khăn nuốt khan, nói không ra lời.

Lận Tuân nhìn nàng một cái, bước chân chưa ngừng, chỉ gật đầu chào hỏi rồi nhanh chóng bước vào trong.

Theo sau Hoa lão thái y là ba dược đồng, có nam có nữ, sắc mặt ai nấy bình tĩnh giống như đã nhìn quen những trường hợp như vậy.

Một hàng hơn mười người, vội vàng lướt qua Thư Quân đi vào.

*

Đồng lậu đã chỉ đầu giờ Tý.

Cách thời gian bốn thái y của Thái Y Viện đi vào đã hai canh giờ.

Thư Lan Phong thẳng eo thẳng lưng, ngồi ở sau bình phong, vẫn không nhúc nhích, đến giờ vẫn khó có thể tưởng tượng thê tử vừa mới đi qua quỷ môn quan một chuyến. Lúc m.á.u đỏ nhổ ra từng ngụm, ông sợ đến mức tay chân cứng đờ, chỉ biết nắm lấy bàn tay khô gầy kia, bất lực cầu nguyện.

Ở phía sau ông có đặt một chậu than, Thư Quân ngồi ở bên cạnh chậu than, Thược Dược giúp nàng lau khô mái tóc hỗn loạn, xiêm y ướt đẫm trên người nàng cũng đã được hong khô, người cũng được ánh lửa sưởi ấm tìm lại được cảm giác.

Thược Dược thấy nàng hoảng hồn vẫn chưa bĩnh tĩnh lại, không nhanh không chậm chải lại mái tóc đen tuyền, trấn an.

“Tiểu thư, người thả lỏng đi. Không phải Hoa thái y nói phu nhân đã vượt qua nguy hiểm rồi sao?”

Đôi mắt sáng như minh châu của Thư Quân nhẹ nhàng chuyển động, bên trong giống như có một đốm lửa cháy chậm răi tràn ra.

Đúng vậy, mẫu thân được cứu về rồi.

Là người kia, cứu trở về.

Một lát sau, Hoa lão thái y vừa lau tay vừa bước ra khỏi bình phong. Sắc mặt lão nhân gia bình tĩnh không gợn sóng, biểu cảm như vậy, chỉ nhìn thôi cũng có thể khiến người ta an tâm.

Thư Lan Phong vội vàng đứng dậy, muốn hành lễ, lại vì đứng dậy quá nhanh, thiếu chút nữa ngã xuống. Hoa lão thái y đỡ ông một cái, sau đó đi đến trước mặt Thư Quân, nhìn nàng cười ôn hoà vui vẻ.

“Phu nhân đã không còn trở ngại, để lại vài người hầu ở chỗ này, lão phu muốn đi phục mệnh.”

Ông lão nhấn mạnh hai chữ “phục mệnh”, lông mi Thư Quân hơi run lên, một ý nghĩ không thể tưởng tượng này lên.

Hắn đến đây sao?

Thư Lan Phong căn bản không rõ ẩn ý giữa hai người, trong lòng vẫn còn kinh sợ, có chút luống cuống tay chân nói:

“Hạ quan tiễn lão tiên sinh...”

“Ôi...” Lão thái y chậm rãi lắc đầu: “Thư tiên sinh đừng khách sáo.”

Thư Lan Phong muốn kiên trì, Thư Quân đã hoàn hồn, vội vàng tiếp lời: “Cha, ngài ở lại đây trông chừng mẹ, nữ nhi đi tiễn lão tiên sinh.”

Nếu là ngày thường, Thư Lan Phong biết chuyện này cực kỳ không hợp lễ tiết, nhưng tối nay cảm xúc của ông thay đổi quá nhanh, tinh thần hỗn loạn, đầu óc giống như bị gỉ sét không nghĩ nhiều được.

Thư Quân tự mình đưa lão thái y ra cửa, Lận Tuân đã không còn ở đây, chỉ để lại một Cẩm Y Vệ chờ ở cửa.

Trời đã tạnh mưa, trăng sáng mở ra một khoảng sáng nho nhỏ trên trời cao tối tăm.

Thư Quân đưa lão thái y lên xe ngựa, Thược Dược cùng Cẩm Y Vệ đi bộ theo xe.

Xe ngựa dừng ở bên ngoài quán trà gần Thư gia, lão thái y vẫn chưa xuống xe, chỉ xua xua tay với nàng, ý bảo nàng đi lên.

Đi vào nhã gian quen thuộc, đẩy ra cánh cửa chạm khắc hoa kia.

Ngước mắt nhìn thấy bóng dáng cao lớn trong trẻo kia, ánh mắt hắn trong suốt nhìn lại.

Tất cả hoảng loạn và sợ hãi chống đỡ đến một khắc này.

“Bệ hạ...” Mũi nàng đau xót, giống như cánh chim nhào về phía hắn, nước mắt lưng tròng trông mong nhìn hắn: “Tạ ơn cứu mạng của bệ hạ.”

Bùi Việt thấy nàng ăn mặc mỏng manh, cởi áo khoác trên người xuống, phủ lên người nàng kéo người tới ôm thật chặt.

“Kiều Kiều đừng sợ, trẫm ở đây.”

Loading...