Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu - CHƯƠNG 27: Nghĩ cách (4)

Cập nhật lúc: 2024-03-30 10:03:24
Lượt xem: 1,248

“Thật ra, sau đó ta lại nghĩ, lời tỷ nói lần trước cũng không được chính xác.”

“Không sai.” Vương Ấu Quân cũng tự mình sửa lại: “Cứ lấy Hoàng đế cữu cữu của ta ra nói đi. Lão nhân gia hắn nhiều năm sống trong hậu cung, thấy nhiều nữ tử đoan trang hiền thục quá, thích kiểu khác cũng chưa biết chừng.”

Thư Quân nhăn mặt, giọng nói tê dại: “Thật vậy sao?”

Vậy mà lại coi trọng người không học vấn không nghề nghiệp như nàng.

“Có điều,” Vương Ấu Quân cười hì hì nhích lại gần, ghé vào trước mặt nàng: “Dù ta không thể kết luận hắn nhất định sẽ thích cô nương kiểu nào, nhưng có thể khẳng định, có một loại cô nương mà tất cả nam nhân đều không thích.”

Ánh mắt Thư Quân tỏa sáng, vội cúi người hỏi: “Là cô nương kiểu gì?”

Vương Ấu Quân gắn từng chữ một nói: “Ít nói ít cười, không có sức sống.”

Trong miệng Thư Quân nhắc mãi tám chữ kia, càng nhầm càng cảm thấy đúng. Nàng như nhặt được bí kíp: “Được rồi, nếu sau này Bùi Ngạn Sinh lại tìm ta, ta cứ như vậy đi đối phó hắn. Sớm hay muộn cũng có thể bị ta mài đến hết hy vọng.”

“Nói có lý.” Vương Ấu Quân vỗ vỗ vai Thư Quân, dáng vẻ rất xem trọng nàng: “Ta chờ tin tốt của muội.”

Trong lòng Thư Quân phát khổ.

*

Thư Quân bị thương, Bùi Việt vẫn luôn nhớ trong lòng, sợ làm chậm trễ nàng dưỡng thương, không mang nàng vào cung nữa, mà cải trang đi ra ngoài vào một gian trà lâu gần Thư gia, tìm lý do hẹn Thư Quân ra.

Thư Quân nhớ kỹ tám chữ phương châm Vương Ấu Quân đã nói, mặc cho Bùi Việt hỏi nàng cái gì, nàng không phải nữ có tội”. Ngay cả khi Bùi Việt quan tâm vết thương của nàng, nàng cũng giống như cái hồ lô bị cưa miệng, sau một lúc lâu cũng không nói ra được câu nào hay ho. Cho dù Bùi Việt tốt tính cũng bị nàng làm cho tức nghẹn.

Thư Quân nhìn Hoàng đế trẻ tuổi ngồi trước mặt, dáng vẻ không còn cách nào, âm thầm tự khích lệ mình.

Kiên trì thêm khoảng hai lần, Bùi Việt sẽ mất đi hứng thú.

Trong lòng Bùi Việt thực sự có vài phần không vui. Hắn đã cố gắng ở trước mặt nàng không ra vẻ Hoàng đế, thậm chỉ bảo nàng không cần hành lễ. Nàng lại như thay đổi thành người khác, một không nâng mắt, hai không hé răng, dường như xem hắn là hồng thủy mãnh thú. Cô nương tươi tắn nghịch ngợm trước kia đi đâu mất rồi.

Hai người âm thầm phân cao thấp.

Đến lần thứ ba, Bùi Việt sai người đưa Thư Quân đến Trích Tinh Lâu.

Rốt cuộc Thư Quân da mặt mỏng, không có cách nào yên tâm thoải mái xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Nàng rầu rĩ uống một ly trà lạnh, buộc mình ổn định tâm trạng, tiếp tục bảo vệ bí kíp tám chữ.

Bùi Việt nhìn tiểu cô nương trước mặt, hôm nay nàng mặc áo ngoài xanh thẳm dệt hoa văn nhánh cây, chải búi tóc bách hợp, trông cổ hủ lạc hậu, cả người về oải, rất giống một đứa trẻ mặc trộm xiêm y trưởng bối.

Nếu hắn còn không nhìn ra mấy trò vặt của Thư Quân thì cũng không cần làm Hoàng đế này nữa.

Ma cao một thước đạo cao một trượng.

Bùi Việt nâng tay, khoảng chừng mười người hầu lục tục đi vào, mỗi người theo thứ tự đặt lên bàn dài trước mặt Thư Quân một đĩa thức ăn.

Ốc đồng xào cay, tôm nõn, củ cải chua da giòn, canh bảy món, mứt anh đào, sườn heo hấp bột khoai, còn có món thịt thủy tinh thái lát nàng thích ăn, cuối cùng ngay trước mắt nàng đặt một đĩa cua lớn. Cua lớn được tách làm hai nửa, gạch cua vàng óng rực rỡ thơm ngất ngây, nước sốt béo ngậy như muốn chảy tràn ra ngoài.

Hiện tại đúng là thời điểm ăn cua ngon nhất, hôm qua nàng còn năn nỉ cha sai người mua cua cho nàng. Quản sự đi về tay không, nói là đi chậm quá, chợ bán thức ăn hai bên bờ sông ở phố Đồng La đã sớm bị gia đình huân quý mua sạch sẽ. Sau đó khó khăn lắm mới mua được hai con cua từ tay một ông lão mang về, vô cùng nhỏ, gạch cua múc ra còn không được một muỗng nhỏ, ăn không đã ghiền.

Mà trước mặt lại đang đặt năm con cua lớn khoảng nửa cân mỗi con.

Các món khác cũng đều là mỹ vị, tinh xảo vô cùng, nhiều không kể xiết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/chuong-27-nghi-cach-4.html.]

_Edit bởi Hân Nghiên_

Thư Quân dùng sức nắm tay thật chặt, đôi mắt ngập nước chuyển động, khó khăn nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt có thể tránh, nhưng hương thơm của thức ăn thì không thể phớt lờ, mỗi một mùi hương đều đánh sâu vào vị giác, Thư Quân thèm đến sắp khóc.

Bùi Việt nhìn tiểu cô nương lã chã chực khóc, lặng lẽ cong cong khóe môi. Hắn tốt tính không so đo cùng nàng, thậm chí ngồi dịch qua, tự mình múc ra một muỗng gạch cua đưa tới miệng nàng.

“Ngoan, há miệng.”

Muỗng bạc khẽ chạm vào răng nàng, đôi mắt đen láy chuyển động không ngừng, giống như một con mèo ngoan ngoãn, cũng không biết ngày nào đó có vươn móng vuốt ra, cào hắn một cái hay không.

Môi anh đào đang mím chặt bị hắn cạy ra từng chút một, nước cua trượt vào đầu môi, nàng nếm được mùi vị đã lâu không thấy. Lưỡi nàng đột nhiên hút một cái, ăn một miếng, khoé môi dính chút nước sốt, hắn đưa tay lau sạch cho nàng, đúng lúc đầu lưỡi kia vươn ra bên ngoài l.i.ế.m một cái, lướt qua ngón tay thô ráp, cảm giác ướt át khiến lòng hán run ray.

Hoàng đế ngừng tay, giống như không có việc gì mà thu tay lại.

Thư Quân thất bại, vô cùng ảo não. Thôi vậy, ăn một miếng hay một trăm miếng thì có khác gì nhau. Nàng dứt khoát bưng chén cháo cầu kỳ táo đỏ trước mặt ăn một miếng thật lớn, lót bụng trước để ăn cua sau.

Buổi chiều yên tĩnh, chim hót líu lo, ánh mặt trời kéo dài.

Hoàng đế ăn cùng nàng một chút, thỉnh thoảng liếc nhìn nàng một cái.

Cũng không biết là do tính chiếm hữu sau khi bị nàng trêu chọc quấy phá, hay là bởi vì nàng quá mức xinh đẹp đáng yêu, lúc tranh thủ thời gian rảnh rỗi ở cùng với nàng, người chinh chiến sát phạt nhân sinh như hắn lại có được một chút an ủi.

Đêm đó khi nàng thướt tha yểu điệu xuất hiện có đôi có cặp cùng người khác, trong đầu hắn đã hiện lên suy nghĩ sẽ thành toàn cho nàng. Nhưng nghĩ đến nàng sẽ dựa vào lòng người khác mà cười mà khóc... Không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy, không bằng, vẫn cứ là hắn đi.

Thư Quân ăn uống no nê, nâng gò má đỏ bừng phơi nắng dưới cửa sổ. Nghĩ mình đã lộ tẩy, nàng không tiếp tục ngụy trang nữa mà dứt khoát giả chết, lười biếng nằm bất động, càng giống một con mèo nhỏ không được vui.

Vừa mắng mình không biết cố gắng, vừa mắng Hoàng đế quá gian xảo.

Hoàng đế ngồi sau bàn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn trên trán, tay cầm công văn, đang cân nhắc việc triều chính, nghe được nàng lầm bầm thì hỏi: “Nàng đang lẩm bẩm gì đó?”

Thư Quân nghe vậy quay nửa người sang, ánh mặt trời ấm áp rãi quanh thân nàng một tầng ánh sáng dày đặc, mặc dù xiêm y không phù hợp, nhưng vẫn không che lấp được vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên kia.

“Thần nữ không nói gì cả.”

Hoàng đế thay đổi tư thế thoải mái, đuôi mắt mỉm cười: “Trẫm không điếc.”

Nhất định phải bắt nàng nói?

Được.

Thư Quân hừ hừ hai tiếng, từ trên trường kỷ cao cao dịch xuống dưới, quy củ thi lễ với hắn. Đôi mắt to trắng đen rõ ràng của nàng nhìn thẳng vào hắn, che giấu đi vài phần gian xảo.

“Thần nữ nghĩ, bệ hạ khoan dung săn sóc như thế, lại làm ta nhớ tới cha. Cha ta cũng không mắng ta, nếu ta phạm lỗi, cùng lắm ông chỉ trách ta một câu ‘ngốc nghếch’, nếu ta không vui, sẽ mua bánh hấp bán ven đường để dỗ ta.”

Sắc mặt Hoàng đế tối sầm.

Đây không phải là mắng khéo chê hắn già à?

Hoàng đế tức giận rồi.

Tiểu cô nương ngốc thì ngốc thật, chuyện chính lại không khờ chút nào. Đây là uyển chuyển nói cho hắn, bọn họ không xứng đôi.

Đáy lòng Thư Quân vừa đắc ý vì hoà nhau một ván với hắn lại vừa sợ đắc tội Hoàng đế, thận trọng đi theo phía sau hắn ra khỏi Trích Tinh Lâu.

Hoàng đế giận thì giận, vẫn cho người đưa nàng về phủ đệ an toàn. Thư Quân thầm nghĩ, nếu Hoàng đế sĩ diện, có lẽ sẽ không đến tìm nàng nữa.

Loading...