Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Nữ Phụ Độc Ác Phá Game - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-04-12 19:50:04
Lượt xem: 266

Góc nhìn của Cận Xuyên.

Lần đầu tiên ta tỉnh lại, dường như ta nhìn thấy nàng, nàng gắt gao nắm chặt tay ta. Chỉ là tay nàng có chút lạnh lẽo, ta nghĩ nàng nhất định lạnh rồi, muốn giúp nàng ủ ấm tay, nhưng dùng toàn bộ khí lực cũng không động đậy ngón tay được.

Thời gian ý thức của ta thanh tỉnh rất ngắn, đa số thời gian ta ở trong mộng vượt qua, trong mộng của ta có người nhà, cũng có cát vàng ở Mạc Bắc, nhưng nhiều hơn vẫn là nàng.

Khoảng thời gian ở Mạc Bắc, ta mỗi thời mỗi khắc đều nhớ nàng, ta bắt đầu hối hận mình là một tên hèn nhát, chỉ là bị từ chối một lần liền chạy đi Mạc Bắc.

Nếu ta trưởng thành hơn một chút, liền mặt dày ở bên nàng, cho dù nàng không thích ta thì như nào.

Vì vậy sau khi thắng lợi, ta liền dẫn ba hai thân vệ hồi kinh trước.

Lúc ta gặp mai phục, trong lòng ta chỉ còn một ý niệm, đó chính là sống sót, ít nhất cũng phải gặp nàng một lần.

Lúc từ trong hôn mê tỉnh lại hoàn toàn, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy Không Minh.

"Lan Ninh đâu?" Ta hỏi.

"Ta nhớ ta nhìn thấy nàng rồi."

Không Minh rời tầm mắt, nhưng chưa trả lời câu hỏi của ta.

"Được rồi, ta tự mình đi Tương phủ tìm nàng."

Ta lẩm bẩm nói, lúc tỉnh lại không biết vì sao, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, giống như mất đi một thứ gì đó.

"Lục điên hạ, thương thê của ngươi còn chưa tốt, lại nghỉ ngơi thêm ít ngày cũng không muộn."

"Ta ngủ bao lâu rồi?"

"Gần một tháng rồi."

Ta có chút đăm chiêu gật gật đầu, thì ra ta đã ngủ lâu như vậy.

"Trước không cần nói trong cung ta tỉnh rồi, chỉ cần nói cho mẫu hậu một câu là được." Ta hướng bên ngoài dặn dò.

"Lại đem tin tức tiết lộ cho thừa tướng, nhớ kỹ phải lặng lẽ."

Mẫu hậu từ xưa đến nay chán ghét tranh đấu trong cung, mà nhà mẹ đẻ nàng cũng suy bại trong một lần biến cố, nhưng ta nhiều lần trên chiến trường lập công, vì không muốn đưa tới phiền toái không cần thiết, ta cập quan năm ấy liền buông tha hoàng vị, lấy họ Cận theo mẹ.

"Mẫu hậu nói nàng rất thích Lan Ninh."

Ta và Không Minh đi dạo phía sau núi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/sau-khi-nu-phu-doc-ac-pha-game/chuong-12.html.]

"Lan tiểu thư rất tốt, hoàng hậu nương nương đương nhiên thích nàng."

"Ta cũng thích."

Ta nói, tình ý của ta đối với nàng sớm đã vì những ngày không nhìn thấy nàng mà phát điên, bây giờ đã không thể coi nhẹ được nữa.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

"Điện hạ, thế giới này có những chuyện muốn cầu mà không được."

"Thật sao? Ta nhớ Lan Ninh có một bạn thân, thường xuyên chạy sau m.ô.n.g người, sao mấy ngày nay không nhìn thấy nàng ta?"

Nàng tới rồi, có lẽ Lan Ninh cũng sẽ tới.

Nàng ấy đi Giang Nam rồi, có lẽ sẽ không vào kinh nữa." Không Minh thở dài một hơi nói.

"Vậy Lan Ninh đâu?"

Ngủ lâu như vậy, thân thể của ta không giống như trước, cần chút thời gian khôi phục. Ta không muốn nàng nhìn thấy bộ dạng yếu ớt hiện tại của ta, cho nên kéo dài tới hôm nay vẫn chưa đi gặp nàng.

Ngày đó biết được tin nàng chết, ta một mình xuống núi, nghĩ có lẽ có thể ngồi xổm trên đầu tường Tương Phủ lén lút nhìn nàng một cái. Nhưng ta lại không nhìn thấy nàng, viện nhỏ bình thường náo nhiệt hôm nay lại vô cùng quạnh quẽ.

Ta ngồi xổm trên mái nhà đến khi màn đêm buông xuống, cuối cùng cũng nhìn thấy một người quen mắt, là tỳ nữ Tiểu Đào bên cạnh nàng.

"Tiểu thư nhà ngươi đâu?" Ta vẫn là không nhịn được lên tiếng hỏi.

Chỉ thấy cô nương kia ngay lập tức mắt đỏ bừng. Ta lúc này mới biết không tốt rồi, không hề cố kỵ nam nữ xông vào khuê phòng của nàng.

Trong phòng rất tối, chỉ có chút ánh sáng của mấy ngọn nến.

"Người đâu! Có trộm xông vào phòng tiểu thư."

Sau đó ta quỳ gối trước mặt cha nàng: "Ta muốn gặp nàng một lần."

Người nửa đời quát tháo oai phong trên triều đình kia đỏ mắt nói:

"Con ta đã đi rồi, mong điện hạ không nên quấy rầy nàng yên giấc."

Sau khi từ Tương Phủ ra ngoài, ta hồi cung gặp mẫu hậu. Dưới ánh nến, sắc mặc của nàng càng dịu dàng hơn ngày thường.

"Muốn đi liền đi thôi."

Ngày ta chết, trong cung tiến cống một giỏ lê xanh, ta quỳ gối trước mặt phụ hoàng, lần đầu tiên cầu hắn ban cho.

Ngày xuân lần trước, ta nói tặng lê cho nàng. Điều tiếc nuối nhất trước khi chết đó là ta vẫn không biết người ta yêu đang yên giấc ở nơi nào.

- Hoàn chính văn _

Loading...