Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sau Khi Nguỵ Trang Vai Ác Sụp Đổ, Ta Bỏ Chạy Suốt Đêm - 16

Cập nhật lúc: 2024-08-17 21:59:38
Lượt xem: 22

Tựa hồ phát hiện cậu động đậy, con Becgie chậm rãi nâng mí mắt lên,liếc nhìn Thời Ngọc một cái, "gâu" một tiếng mang tính cảnh cáo, thanh âm trầm thấp, âm đuôi kéo rất dài, tràn đầy khí thế. 

Một cái đuôi to dày mạnh mẽ ở phía sau vẫy tới vẫy lui, giống như là một sự uy hϊếp không tiếng động. 

Thời Ngọc dừng lại, có chút mất mát. 

Một con ch.ó xinh đẹp như vậy cậu lại không thể sờ vào được, sống lại một đời còn có ý nghĩa gì nữa. 

Ánh mắt của cậu rơi xuống chiếc Bentley trước cửa đại sảnh, mơ hồ nhớ ra hình như trong xe còn có đồ ăn vặt. 

Ánh mắt chậm rãi híp lại, Thời Ngọc bước nhanh đến bên cạnh xe, mở cửa ra, mò mẫm trong tủ lạnh xe nửa ngày, rốt cục cũng tìm được một cây xúc xích. 

Nhập khẩu từ nước ngoài, làm từ thịt gà 100%. 

Bóc lớp vỏ xúc xích ra, Thời Ngọc nhẹ nhàng cầm xúc xích đến gần Becgie, nhỏ giọng “Tặc” một tiếng. 

Từ khi cậu xé lớp vỏ xúc xích ra, cặp mắt trầm ổn đen nhánh của con Becgie luôn nhìn chằm chằm vào cậu không chớp mắt, tốc độ vẫy đuôi phía sau nhanh hơn một chút, nhưng tư thế vẫn thờ ơ như cũ, lười biếng và thoải mái. 

Cuối cùng cũng đến gần Becgie được, Thời Ngọc ngồi xổm trên mặt đất, xắn tay áo đút cho Becgie ăn. 

Ánh mắt nó cẩn thận từng li từng tí, lại khó có thể giấu được sự yêu thích, làn da cậu tinh tế trắng như tuyết được che dấu dưới bộ đồng phục học sinh màu trắng xanh, mái tóc đen dày của cậu chạm vào chiếc cổ thon dài mềm mại, tấm lưng mảnh khảnh và mềm mại, từ xa nhìn lại, bàn tay mềm mại đặt trên da lông đen nhánh của Becgie trắng như ngọc lạnh, sạch sẽ mảnh khảnh. 

Trong thư phòng lầu hai, một người đàn ông lãnh đạm đang đứng trước cửa sổ lớn, mặt mày trầm lặng. 

Ánh đèn màu cam ấm áp trong thư phòng chiếu lên người cậu, phác họa ra dáng người cao lớn của người đàn ông. 

Một tay cậu vén rèm cửa sổ màu xám tro lên, trên bàn tay to lớn xương khớp rõ ràng, lóe lên thứ ánh sáng màu xanh lục u ám của chiếc nhẫn hộ tiễn*, sau một lúc lâu, rèm cửa sổ được hạ xuống, người đàn ông sau rèm ngồi trở lại trên chiếc ghế sau bàn làm việc, đôi mắt phượng hẹp dài thâm thúy không một gợn sóng, thâm trầm đạm mạc trước sau như một. 

*Nhẫn hộ tiễn: là một chiếc nhẫn thường được làm từ ngọc bích, được các cung thủ đeo vào thời cổ đại để bảo vệ ngón cái bên phải khi rút dây cung. 

Dưới lầu, Becgie thoải mái ngẩng đầu dung túng cho Thời Ngọc cẩn thận săn sóc mát xa cho mình, trong cổ họng thỉnh thoảng phát ra một tiếng ngáy lười biếng. 

Cặp mắt trầm ổn kia từ cửa sổ thư phòng lầu hai lướt qua, trong mũi Becgie phát ra một tiếng gầm nhẹ khó có thể nghe thấy được, Thời Ngọc không khỏi kinh hoảng hỏi: 

“Sao vậy, bị xoa đau hả?” 

Cái đuôi nó tùy ý vuốt ve mu bàn tay đang chạm vào sau lưng mình, nó “Ô” một tiếng, rồi lại cảm nhận được một sự vuốt ve cẩn thận nhẹ nhàng hơn.

 

Thư phòng lầu hai. 

Ánh đèn ấm áp chiếu vào trên bàn sách được làm bằng gỗ đỏ. 

Người đàn ông ngồi ở đằng sau văn kiện cụp mắt lại, trên sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính gọng vàng. 

Ngũ quan trên mặt người đàn ông thanh nhã, vẻ mặt lạnh nhạt, tóc đen dài như tơ lụa ôm sát lấy sườn cổ, màu da tái nhợt lạnh như màu của đá cẩm thạch, toàn thân toát lên khí chất lãnh đạm, toả ra một cổ khí thế cao quý mà đơn độc. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/sau-khi-nguy-trang-vai-ac-sup-do-ta-bo-chay-suot-dem/16.html.]

Đột nhiên, trong không gian yên tĩnh của thư phòng lại vang lên tiếng chuông điện thoại. 

Thịnh Huyền liếc nhìn điện thoại di động vừa lấy qua, lập loè trên màn hình điện thoại là hai chữ Thịnh Mẫn. 

Anh tiếp nhận cuộc gọi, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Thịnh Mẫn. 

“Uy, Thịnh Huyền, hai người đã ăn cơm chưa?” 

 

Tay tùy ý lật một trang giấy, Thịnh Huyền lạnh nhạt trả lời: “Còn chưa ăn, phòng bếp vẫn đang nấu.” 

“Đã 7 giờ rồi đó,” Giọng nói của Thịnh Mẫn lạnh xuống: “Sao giờ này còn chưa ăn tối? Chị đã nói cơ thể Tiểu Ngọc cần cung cấp dinh dưỡng, một ngày ba bữa cơm không thể trễ được.” 

“Ở nhà họ Thịnh thì phải tuân theo quy củ của nhà họ Thịnh.” Thịnh Huyền lạnh nhạt nói, giọng nói không thay đổi: “Nếu như không hài lòng, chị có thể dẫn người trở về.” 

“Sao chị không biết nhà họ Thịnh còn có quy tắc áp dụng cho buổi cơm chiều vậy!” Thịnh Mẫn tức giận chất vấn. 

“Bởi vì nhà họ Thịnh bây giờ là do em tiếp quản,” giọng nói của Thịnh Huyền lộ ra sự phiền chán: “Thịnh Mẫn, đủ rồi.” 

Hô hấp của Thịnh Mẫn như dừng lại, muốn nói gì đó vào trong điện thoại, bà cắn răng, cố gắng kìm chế lời nói tức giận phản bác sắp bộc phát ra, nỗ lực duy trì trạng thái hòa giải nói: “Vậy thì làm phiền em rồi, hai ngày nay chị không thể về được, để Tiểu Ngọc ở chỗ em hai ngày, có được không?” 

 

“Cậu ta đã 18 tuổi rồi,” Thịnh Huyền lạnh nhạt nói, trong giọng nói còn mang theo một tia châm chọc: “Cũng không phải là 8 tuổi.” 

Thịnh Mẫn hiểu rõ tính cách của anh, cơ bản thì dù có bày tình thân ra trước mặt Thịnh Huyền cũng không làm anh lung lay được. 

Cá Mặn Muốn Vươn Lên 🌱

Người đàn ông của nhà họ Thịnh này từ trong xương cốt đã là sự lạnh lùng không quan tâm tới m.á.u mủ tình thân. 

“Miếng đất ở Thành phố Nam kia, chị sẽ để nhà họ Yến rút khỏi sàn đấu giá.” Trầm mặc một lát, bà nói. 

Mắt đen vừa động, Thịnh Huyền đang muốn lật trang sách liền dừng lại, không chút để ý vân vê trang giấy. 

“Mấy ngày?” Anh không thể không hỏi. 

Biết ý tứ của anh là đã đồng ý rồi, Thịnh Mẫn tự hỏi hai giây: “Một tháng.” 

Không đợi Thịnh Huyền nói chuyện, Thịnh Mẫn lại nói: “Một miếng đất ở Thành phố Nam, đổi lại Tiểu Ngọc ở Thịnh gia một tháng, em không lỗ.” 

Miếng đất ở Thành phố Nam tổng giá trị hơn trăm triệu, đây là một cuộc mua bán có lời.

“Ừm,” Thịnh Huyền, “Một tháng sau, chị nhớ đúng giờ đón người trở về.” 

Trong lòng Thịnh Mẫn thầm mắng anh là động vật m.á.u lạnh, ngoài miệng lại nói: “Được rồi, lát nữa chị sẽ gửi thực đơn một ngày ba bữa của Tiểu Ngọc cho em, em bảo nhà bếp cứ nhìn theo vậy mà làm.” 

Thịnh Mẫn lại ở trong điện thoại dặn dò thêm vài câu,Thịnh Huyền không kiên nhẫn “Ừm” một tiếng rồi trực tiếp tắt điện thoại. 

 

Loading...