Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sau Khi Nguỵ Trang Vai Ác Sụp Đổ, Ta Bỏ Chạy Suốt Đêm - 12

Cập nhật lúc: 2024-08-17 21:55:16
Lượt xem: 22

Thời Ngọc được hệ thống chỉ đường tìm được đến phòng y tế. Phòng y tế có hai vị bác sĩ thay ca, đang cùng nhau nói chuyện phiếm, thấy có học sinh đi tới hai người lập tức dừng lại, quay đầu nhìn về phía Thời Ngọc.Hai vị bác sĩ một nam một nữ. 

Trong đó bác sĩ nữ thoạt nhìn có vẻ đầu 30, nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Thời Ngọc, giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp nói: 

"Có chỗ nào không thoải mái a bạn học nhỏ?”

Bác sĩ nam cũng nói: 

“Tên, lớp, tôi đăng ký cho cậu.” 

Lông mày và đôi mắt Thời Ngọc rũ xuống, thần sắc uể oải: “Lớp 12/7, Yến Thời Ngọc.”

Âm thanh của cậu có chút khàn, vừa nói ra một câu này, không khí trong phòng y tế tức khắc ngưng đọng.

Bác sĩ nữ đồng tử hơi co lại,…… Yến Thời Ngọc? 

Kiều thể, tiểu quý tử, thiếu gia Yến gia? 

Lớp 10 năm ấy Yến Thời Ngọc từng bởi vì bị tuột huyết áp ở sân thể dục té xỉu, phòng y tế bác sĩ không quan tâm mấy, cho cậu truyền hai bình đường glucose. Nửa giờ sau, biết được chuyện Yến Thời Ngọc té xỉu Yến mẫu trực tiếp mang

 

theo toàn bộ đoàn đội bác sĩ Yến gia, oanh oanh liệt liệt tới trường học, đưa Yến Thời Ngọc một đường đi đến bệnh viện nhân dân số một A.

Sau khi kiểm tra Yến Thời Ngọc xác định đơn giản chỉ là tuột huyết áp. Tuy nhiên, bác sĩ của trường cũng vô cùng sợ hãi và ngay lập tức từ chức sau khi vụ việc xảy ra.

Yến Thời Ngọc cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho giáo viên và học sinh trong trường với "tốc độ sinh tử".Lúc này đột nhiên ở phòng y tế gặp được nhân vật khó giải quyết này, hai vị bác sĩ trong lòng đều lộp bộp một cái.

“Bạn học Yến,” bác sĩ nam thái độ nghiêm trọng, 

“Em có chỗ nào không thoải mái?”

Vừa hỏi, tay anh vẫn cầm điện thoại, chuẩn bị nếu thấy tình thế không ổn trực tiếp gọi 120.

Bác sĩ nữ cũng căng thẳng không kém, đôi mắt chớp cũng không dám chớp nhìn chằm chằm Thời Ngọc ở cửa.

Nam sinh đứng ở cửa bộ dạng như cũ vô cùng buồn ngủ, không cách nào nângcao tinh thần, ngáp một cái, nhẹ giọng nói:

“Mệt mỏi, muốn tìm một cái giường ngủ.”

“……” Bác sĩ nam vẻ mặt trống rỗng, một lúc sau mới ngơ ngác lặp lại lời cậu nói: 

"Tới, tìm giường ngủ?”

“Dạ,” Thời Ngọc hỏi, “Không được sao?” 

Lần này, không đợi bác sĩ nam lên tiếng, bác sĩ nữ đã nhanh chóng đứng dậy nói: 

“Có thể có thể, đương nhiên có thể. Cậu đến đây ngủ, chúng tôi sang phòng bên cạnh.”

Bác sĩ nam cũng kịp phản ứng, lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc trên bàn, hai người nhanh chóng mang theo một chồng giấy tờ biểu mẫu rời khỏi phòng.

Thời Ngọc nhìn bóng lưng vội vã của bọn họ, có chút không giải thích được: 

"Bọn họ vội vàng cái gì?" 

Hệ thống truyền dữ liệu vừa thu thập được cho cậu. 

 

Thời Ngọc click mở nhìn một cái, nhịn không được cười cười:

“…… Khó trách a.”

Nguyên chủ cư nhiên thực sự vẫn là một kẻ không ra gì. Khó trách hai vị bác sĩ kia lại phục vụ phòng riêng cho cậu. 

Phòng y tế to như vậy chỉ có hai chiếc giường, được ngăn cách bởi những tấm màn trắng.

Thời Ngọc vén màn và nằm xuống chiếc giường trong cùng. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/sau-khi-nguy-trang-vai-ac-sup-do-ta-bo-chay-suot-dem/12.html.]

Chờ chung quanh yên tĩnh lại, hệ thống rốt cuộc tìm được một cơ hội, lo lắng vội vàng nói: 

“Ký chủ, ta cảm thấy cách thức làm nhiệm vụ của cậu có vấn đề lớn.”

“Hả?” 

“Cậu được thiết lập là vai ác, kết quả sau khi tới thế giới này toàn làm chuyện tốt.”

Thời Ngọc buồn ngủ rũ xuống mí mắt, trong mắt dần dần hiện lên một tầng thủy quang:

"…… Tôi phải làm sao bây giờ?”

Hệ thống hận đến sắt không thể thành thép: 

"Làm chuyện xấu đó!” 

Thời Ngọc nhấp môi, nghĩ nghĩ:

“…… Ngươi nói cụ thể một chút đi, loại chuyện xấu nào?”

“Cả tinh thần và thể chất.” 

…… Cả tinh thần và thể chất? 

Thời Ngọc nghiêm túc tự hỏi một chút, gật gật đầu: 

"Hiểu rồi.” 

Hệ thống có chút không yên tâm: 

“Cậu thật sự hiểu rồi?” 

Cá Mặn Muốn Vươn Lên 🌱

Thời Ngọc ừ một tiếng, thanh âm lười nhác: 

“Yên tâm, trong lòng tôi đã có kế hoạch.”

"Cậu có kế hoạch gì hả,” hệ thống nhịn không được phun trào: 

“Lại nói cậu rốt cuộc vì cái gì muốn giúp Thẩm Thác và nữ sinh kia? Cậu thích làm chuyện tốt?”

Hệ thống nhân vật phản diện xấu xa của họ không thể có một ký chủ thích làm điều tốt.

Đây quá nhiều điểm không hợp. 

Thời Ngọc thấy vậy, cậu cũng không cần suy nghĩ nói: “Muốn giúp thì giúp.” 

Hệ thống: “Hả?” 

Nam sinh trên giường bệnh uể oải cụp mắt xuống, mí mắt rất mỏng, hồng nhuận, đuôi mắt khẽ nhếch lên, mảnh khảnh xinh đẹp: 

“Thật sự chỉ là thuận tay, giúp cũng được, không giúp cũng được.”

“…… Cậu chưa từng nghĩ tới bọn họ sẽ không cảm kích cậu?” Hệ thống kinh ngạc nói.

“Cảm kích tôi cái gì?” Thời Ngọc kỳ quái nói:

“Ta giúp bọn hắn là chuyện của tôi, cảm kích hay không là chuyện của bọn họ, không cần suy nghĩ..”

Hệ thống lần đầu tiên nghe thế loại logic, hơn nửa ngày đều xoay mòng mòng. Nó lơ lửng trong khoảng không, cẩn thận nhìn bộ dạng của Thời Ngọc.

Khi nói lời này mí mắt Thời Ngọc mí mắt cũng một chút cũng không rung động, cậu thật sự không có đem Thẩm Thác và Tiết Linh Linh phản ứng suy xét trong lòng, giống như khi anh ta nhìn thấy rác trên mặt đất khi anh ta đi trên đường vậy, muốn nhặt liền nhặt, nhặt về sau sẽ như thế nào, hoàn toàn không suy nghĩ đến.

Không hiểu sao, hệ thống nghĩ ra một câu. 

Nói là có tình, lại là vô tình.

Loading...