Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sau Khi Nguỵ Trang Vai Ác Sụp Đổ, Ta Bỏ Chạy Suốt Đêm - 08

Cập nhật lúc: 2024-08-17 21:50:44
Lượt xem: 29

Thời Ngọc mím môi, nâng cao giọng: “Tôi không mang dù.” Hôm nay trời đổ mưa đột ngột, nhiều học sinh không mang ô, Thời Ngọc tự nhiên cũng là một trong số đó.

Sau một hồi tạm dừng, hệ thống nói:

“Vậy cơ hội này nhất định là trời cao cho cậu.”

Thời Ngọc: “Hả?” 

“Thẩm Thác mang ô,” Hệ thống ý thức được đây là hệ thống của nhân vật phản diện: 

“Chúng ta cướp của cậu ta đi.”

“……” 

Tên AI này thật sự quá đáng mà. 

Cài đặt nhân vật quá chặt chẽ như vậy.Thời Ngọc theo lời nói nhìn về phía Thẩm Thác. Thẩm Thác ngồi trên ghế, vừa ăn bánh bao vừa đọc sách, cơ thể cao gầy mặc đồng phục không vừa vặn, cũng không thể hiện biểu tình gì.

Cậu rũ mắt, nét mặt lạnh lùng cùng đôi mày thanh mãnh, gương mặt nhợt nhạt cùng đôi mắt màu đen, lông mi rậm, hiện lên rõ ràng, nhìn kỹ lại, Thời Ngọc mới phát hiện ở đuôi mắt trái cậu có một nốt ruồi nhỏ như hạt nước. Nhợt nhạt nhỏ xíu, chấm lên khuôn mặt yếu ớt, đặc biệt kiêng khen.

 

“Thẩm Thác giữa trưa ăn bánh bao?” Bánh bao khô cứng, lạnh tanh, nhìn thấy Thời Ngọc liền nhịn không được nhăn lại mi.

“Ân……” Hệ thống nói: 

“Hiện tại Thẩm Thác không thể ăn thứ gì khác.” 

Mẹ mình bệnh nặng, cha lại nợ cờ bạc. Bây giờ con đường duy nhất của Thẩm Thác chính là học tập thật tốt, thi đậu

một trường đại học tốt, nâng cao năng lực bản thân, đi tìm một tương lai khác. Chỉ tiếc đường ra duy nhất này, cũng bị nhân vật sống sờ sờ này phá hỏng.

Thời Ngọc khó chịu nhìn đi chỗ khác, sau một hồi chuẩn bị tinh thần, mới đưa tay về phía Thẩm Thác, trên cao nhìn xuống hất cằm:

"Đưa dù của cậu cho tôi.”

Nhân thịt hộn loại trong miệng thật không ngon, khô khốc khó nuốt, Thẩm Thác mặt vô cảm nhai kỹ thứ đồ ăn này, sau một hồi nuốt xuống, đáy mắt hiện lên một tầng màu đen và đáng sợ.

 

Cậu không cử động, thanh âm lãnh đạm: “Ở ngoài cửa.” 

Thời Ngọc hỏi: “Ngoài cửa là chỗ nào?” 

“Màu đen, bên trên viết ngân hàng Trung Quốc.” 

Ngân hàng Trung Quốc phát ô che mưa. Không cần tiền, nhà nào cũng có. Nhưng mà mọi người đều ngại “low”, đều sẽ không dùng. Chả có một tên nhỏ tuổi nào tự nguyện dùng cái ô có bốn chữ " Ngân Hàng Trung Quốc" này.

Nam sinh bên cạnh không nói thêm lời nào, dứt khoác rời đi. 

Thẩm Thác nâng mi mắt, đôi mắt u ám nhìn về phía cửa sau. Mưa gió lay động ngoài cửa sổ, lá cây xào xạc.

Thời Ngọc đứng ở đó, mái tóc đen mềm mại ôm sát chiếc cổ trắng như tuyết, dưới chân chính là đôi giày thể thao phiên bản giới hạn, sạch sẽ và sang trọng.

Nhìn xung quanh một vòng, ngón tay trắng nõn gày gọt cầm lấy ô che mưa, cậu rũ mắt đánh giá một lượt, trong mắt không chút biểu tình, xoay người rời đi. Không có vẻ cười nhạo và ghét bỏ. Chiếc ô cứ thế bị cầm đi.

 

Thẩm Thác thu hồi tầm mắt. 

Bánh bao trong tay đông cứng, toát ra vẻ kỳ lạ quái dị. 

Cậu nét mặt không cảm xúc, nuốt xuống một ngụm lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/sau-khi-nguy-trang-vai-ac-sup-do-ta-bo-chay-suot-dem/08.html.]

Thời Ngọc không rời khỏi trường học, chỉ đứng ở đại sảnh lầu một chờ Thịnh Huyền.“Anh, anh Yến.” 

Một vài người bạn học thân quen đang cười nói vui vẻ nhưng khi nhìn thấy cậu thì cúi đầu chào, nơm nớp lo sợ anh như vừa nhìn thấy virus sống. Chỉ ngắn ngủi vài phút, Thời Ngọc đã nhận được mấy tiếng “Anh”.

Trong vòng 5 mét xung quanh, cũng trở thành nơi trống trải. 

Hệ thống nhìn thầy liền tâm đắc tán dương: 

“Làn sóng này hoàn toàn dựa vào bạn học.”

Thời Ngọc cũng không phản ứng: 

“Thịnh Huyền khi nào tới?” 

“Gấp cái gì,” hệ thống nói:

“Hắn cũng không phải lần đầu tiên để cậu leo cây.” 

“……” Thời Ngọc: “Hắn không tới?” 

“Tới.” 

Thời Ngọc nhẹ nhàng thở dài. 

Hệ thống bổ sung: 

“Lần trước cậu đã phàn nàn với mẹ cậu một lần, lần này Thịnh Huyền thế nào cũng tự mình tới.”

 

Phàn, nàn? 

Cau mày một cái, Thời Ngọc mơ hồ cảm thấy rằng sẽ có một trận chiến khốc liệt.

Thịnh Huyền vốn không thích cậu, bị làm phiền như thế chỉ càng cảm thấy chán ghét.Cũng may nhiệm vụ cậu làm cũng không phải là tăng độ hảo cảm, bằng không chuyện này quả thật là nhiệm vụ cực kỳ khó khăn

Trong lòng đang nghĩ đến một chuyện như có như không, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe Cayenne xa hoa đắc tiền, từ cuối con đường nhỏ thẳng đi tới.

—— Thịnh Huyền tới. 

Thời Ngọc hướng phía trước đi vài bước, chờ Cayenne tới gần, không ngờ rằng chiếc màu đen Cayenne lại ngừng trước khu đất trống ở khu dạy họ, chỉ cách cậu khoảng hơn 10 mét

Này hơn mười mét khoảng cách này bình thường chỉ là vài bước chân, nhưng mà hôm nay, Thời Ngọc nếu muốn qua đi, phải đi qua vũng nước động trước đế giày.

 

Thiếu niên tóc đen dừng bước chân, đôi mi rậm không ngừng run rẩy. Cậu đứng giữa nền gió lạnh, trên người khoác áo rộng thùng thình khoác màu xanh, cổ tay áo hơi dài, chỉ để lộ ra đầu ngón tay trắng như tuyết tinh tế xinh

đẹp, cơ thể lộ ra dáng vẻ tái nhợt lại mảnh khảnh. 

Cá Mặn Muốn Vươn Lên 🌱

Chiếc Cayenne dưới ánh mắt tập trung của cậu, tắt máy. 

Thời Ngọc có nghĩ tới Thịnh Huyền không muốn nhìn thấy cậu, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới người đàn ông này lại đột nhiên muốn làm khó dễ cậu như vậy, thậm chí ngay cả chờ cậu lên xe cũng không thể.

Cậu đứng tại chỗ một lát, cũng không nghĩ sẽ cùng Thịnh Huyền so đo, trực tiếp cầm ô bước qua vũng nước, mở của xe ngồi vào trong. Đệm lót sạch sẽ ngăn nắp đột nhiên xuất hiện hai dấu chân màu đen.

Phía trước tài xế điều khiển xe tròn mắt, như bị tia lửa thiêu đốt, đột nhiên thu hồi tầm mắt.Cũng may nhiệm vụ cậu làm cũng không phải là tăng độ hảo cảm, bằng không chuyện này quả thật là nhiệm vụ cực kỳ khó khăn.

 

Trong lòng đang nghĩ đến một chuyện như có như không, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe Cayenne xa hoa đắc tiền, từ cuối con đường nhỏ thẳng đi tới.

—— Thịnh Huyền tới

Loading...