Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Hòa Ly, Thẩm Phu Nhân Trở Thành Nữ Quan - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-05-17 19:45:34
Lượt xem: 1,806

*10*

Thẩm phủ thiếu một vị phu nhân, Lục phủ có thêm một vị quản sự.

Đến Lục phủ, chuyện thứ nhất ta làm, là đối chiếu sổ sách, đem thu chi Lục phủ những năm này xem xét một lượt.

So với sự lãnh đạm của Thẩm Nghiễn, Lục Uẩn càng thêm âm tình bất định.

Mỗi buổi sáng trước khi hắn trực, ta đều canh giữ ở ngoài phòng hắn, bẩm báo chuyện trong phủ với hắn. Đường ra khỏi phủ rất ngắn, hắn lại đi nhanh, ta nhắm mắt theo đuôi vừa đi vừa nói.

Mệt đứt hơi, mà chỉ đổi lấy vài chữ nhàn nhạt.

“Biết rồi.”

Có đôi khi hắn cũng dừng lại, như có như không nhìn ta, hỏi: “Ôn cô nương thấy thế nào?”

Không phải mỗi ngày Lục Uẩn đều trở về sau nửa đêm, Cẩm Y Vệ nhìn uy phong lẫm liệt là vậy, kỳ thật cũng là khổ sai. Bắt người phá án, đầu đường xó chợ, ở nơi hoang vu hẻo lánh mà ngủ một đêm là chuyện thường xảy ra.

Hắn không trở về, cấp dưới luôn thở phào nhẹ nhõm.

Hắn là một người không dễ tiếp xúc, có nha đầu sinh động như thật nói với ta, đại nhân nhà nàng sát khí nặng, xiêm y thay ra ngâm trong nước, có thể ngâm ra ba chậu m.á.u loãng.

Không biết đã g.i.ế.c bao nhiêu người.

Ta nhớ tới lúc Lục Uẩn g.i.ế.c người lấy lụa trắng lau đao, ước chừng cũng không thích m.á.u người khác b.ắ.n lên người.

Nghĩ tới đây mi tâm ta nhảy dựng - Lục Uẩn bị thương nặng?

Nếu khuyên hắn ít uống rượu, những thứ này là bổn phận của thê tử, ta lại chỉ là thay hắn chưởng gia.

Đương nhiên, ta cũng không hy vọng hắn mắc phải căn bệnh gì mà c.h.ế.t sớm, ta còn đang hy vọng hắn trả tiền cho mỗi tháng cơ mà.

Ta phân phó phòng bếp hầm chút canh thuốc bổ, mười hai canh giờ nhóm lửa nhỏ, tính toán thời gian, đến khi hắn về nhà, trước tiên múc cho hắn một chén.

Về phần có ăn hay không, đó là chuyện của hắn.

Đặt mua cửa hàng điền trang đều là đời trước làm quen rồi, hiện giờ lại làm, cũng bất quá hạ bút thành văn, ngay cả muốn nâng đỡ thương hiệu nào dùng người nào đều thuộc nằm lòng.

Tháng đầu tiên trôi qua, trong phủ nhiều hơn hai phần tiền được rót vào, phòng khách tu sửa hoàn toàn mới.

Trong nhà tổ chức một bữa tiệc, mời Triệu Tùng Minh - Triệu đại nhân, cũng là hữu tướng đương triều, Triệu đại nhân đã lớn tuổi, không nên uống rượu mạnh. Ta dùng rượu dâu do chính tay mình ngâm, về phần dâu, là thu hoạch được trên thôn trang nhà mình.

Triệu đại nhân ngoài miệng cái gì cũng không nói, lúc gần đi, gã sai vặt bên cạnh hắn lại cố ý đến đòi hai bình.

Lục Uẩn tiễn khách trở về, ta dựa vào cửa, hai mắt sáng ngời chờ hắn.

“Ngươi thấy sao?”

Ta không có đắc ý, chỉ chờ hắn đến khen.

Đang lúc cuối xuân, cỏ cây xanh như tơ lụa, Lục Uẩn đứng dưới mái hiên, thân hình cao ngất thon dài. Hắn quét mắt nhìn ta một cái, thản nhiên nói: “Không tệ.”

Gì? Không tệ? Hết rồi?

Ta nóng nảy, giậm chân nói, “Triệu đại nhân xuất thân hàn môn, tính tình cứng nhắc, cực yêu quý bản thân, là người thanh liêm. Bên ngoài có bao nhiêu người muốn tặng lễ xu nịnh, đều không tìm thấy phương pháp, cho dù ngươi có vạn kim hắn cũng không nhận, hôm nay lại chịu phá lệ sai người đòi chúng ta hai bầu rượu. Đây chỉ là ‘không tệ’ mà ngươi nói?”

Lục Uẩn cuối cùng cũng có chút hăng hái.

“Làm sao ngươi biết hắn thích rượu kia... Triệu đại nhân ăn uống thanh đạm, rượu kia rõ ràng rất ngọt.”

Ta chính là muốn làm cho nó ngọt! Triệu đại nhân già rồi, ôm ở lòng bàn tay sợ tan, rượu trái cây trong veo không say lòng người, huống chi ta còn cố ý bỏ thêm hoa quế mật hòa vào bên trong, so với trên thị trường bán thơm hơn không ít. Triệu đại nhân từng rất sủng ái nữ nhi của mình, để mặc thiên kim quý phủ mang biết bao đồ ăn vặt về.

Ta không đắc ý, vươn tay đòi thưởng.

“Nếu ta làm việc vừa lòng, đại nhân, xin một lượng tiền thưởng.”

Đó là bổng lộc tháng đầu tiên của ta.

Trên lông mi Lục Uẩn rơi xuống ánh sáng vụn vặt, hắn dường như nở nụ cười, rất nhanh liền thu hồi, nhấc chân vòng qua tôi, chỉ bỏ lại một câu nhàn nhạt.

“Sẽ không thiếu của ngươi.”

Ta thở phào nhẹ nhõm sau lưng.

Lục phủ này, xem như được ở lại rồi.

*11*

Khắp kinh thành lớn như vậy, người người đều biết ta và Thẩm Nghiễn hòa ly, sau đó đến Lục phủ, sự tình ồn ào huyên náo.

Chuyện như thế nào cũng có.

Hơn phân nửa là chút chuyện giữa ta và Lục Uẩn, cái gì mà hồng hạnh vượt tường, cái gì mà sớm có tình lang bên ngoài.

Mà Thẩm Nghiễn, nghe như bị ta cắm sừng.

Làm phu thê hai đời với hắn, ta biết những lời này không ảnh hưởng gì đến hắn cả.

Nếu hắn để ý lời đồn đãi, kiếp trước bên ngoài sẽ không lan truyền tin đồn hắn cùng tân thái hậu có những chuyện kia.

Phía bên Thẩm Nghiễn ta không quản được, chuyện ta tự mình làm, bản thân cũng không sợ người khác nói, nhưng ta không quyết định được chủ ý, sợ Lục Uẩn giận chó đánh mèo, mấy lần bẩm báo nội vụ với hắn đều muốn nói lại thôi.

Không đợi ta cố lấy dũng khí mở miệng, lời đồn đãi bên ngoài lại đột nhiên dừng lại.

Có mấy tên lưu manh bị vả miệng ở trà lâu, thậm chí có kẻ còn bị tống vào ngục lớn.

Nghĩ đến có thể làm được những điều này, chỉ có Cẩm Y Vệ.

Lần này ta kinh hãi, nhất định là Lục Uẩn thật sự không chịu nổi quấy nhiễu, nổi giận.

Pha trà xong, ta nơm nớp lo sợ gõ cửa thư phòng Lục Uẩn.

Đây là lần đầu tiên ta vì việc riêng tìm hắn, lại là chuyện xấu hổ như vậy. So với nổi trận lôi đình trong tưởng tượng, Lục Uẩn có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

Hắn đang phê công vụ, ngừng bút, nhếch lên một bên khóe môi, mặt lộ vẻ mỉa mai.

“Việc này không phải ta làm, có lẽ Ôn cô nương nên đi hỏi Thẩm đại nhân.”

Thẩm Nghiễn?

Ta đã rất lâu không gặp qua hắn, hắn là nhân vật có tiếng trong kinh thành, mặc dù không cố ý đi hỏi thăm, tin tức của hắn cũng như gió, thỉnh thoảng truyền đến trong lỗ tai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/sau-khi-hoa-ly-tham-phu-nhan-tro-thanh-nu-quan/chuong-7.html.]

Nghe nói hắn bị bệnh, liên tiếp mấy ngày không vào triều, cho đến khi Thánh thượng triệu kiến, hắn mới kéo thân thể vào cung một chuyến. Bình Dương quận chúa canh giữ ở cửa cung ngăn cản hắn, hai người nói cái gì không biết được, chỉ biết là, quận chúa giận dữ ném cả hộp đồ ăn.

Lại nghe được mẹ chồng trước kia của ta đi thôn trang ở nông thôn tĩnh dưỡng, cả tiểu cô. Nghe nói, là Thẩm Nghiễn cứng rắn đưa đi, mẹ chồng ta lúc lên kiệu khóc một hồi, mắng to Thẩm Nghiễn bất hiếu.

Tóm lại là chuyện không liên quan đến ta.

Chạng vạng ngày hôm đó trời đổ mưa to, sấm chớp liên tục, người gác cổng đưa tới tin tức, nói là có một tiểu cô nương lai lịch không rõ muốn tới cửa tránh mưa.

Ta tò mò.

Dân chúng bình thường, làm sao dám gõ cửa phủ đại nhân của Cẩm Y Vệ tránh mưa.

Người gác cổng nghe xong giậm chân một cái: “Ai, đại quản sự, ngươi ra ngoài xem một chút đi.”

Ta đi ra, nhìn thấy ngoài cửa là một tên sai vặt mặc nam trang, mặc quần áo xám xịt, con ngươi đen trắng rõ ràng, dầm mưa, tóc rụng xuống, khiến người ta liếc mắt một cái đã nhìn ra là một cô gái.

Không biết là tiểu thư nhà ai lén chạy trốn.

Ta cũng không chậm trễ, dẫn nàng vào phủ. Nàng dầm mưa, y phục đã không thể mặc nữa, ta tìm được chiếc váy mới may đưa cho nàng mặc vào.

Dáng người nàng nhỏ, váy của ta nàng mặc vào không vừa người, nàng cũng không quan tâm, hai tay áo cuộn đến trên cổ tay, đi tới bên cạnh ta, thập phần tự nhiên kêu ta giúp nàng làm khô tóc, tựa hồ đem ta trở thành hạ nhân nhà nàng.

Ta dù thế nào cũng không đến mức so đo với tiểu cô nương, nhóm lửa, lại cầm lược chậm rãi chải cho nàng.

Cửa phòng vừa đóng, mưa to như trút nước bị ngăn cách ở bên ngoài. Tiểu cô nương xõa tóc miễn cưỡng tựa vào đầu gối ta, một chút cũng không nhận ra người lạ, con ngươi vừa chuyển, giòn tan nói: “Bộ xiêm y này của ngươi không tệ, còn rất đẹp, chỉ là hơi lớn một chút.”

Ta dở khóc dở cười: “Nếu ngươi muốn, ta giúp ngươi sửa lại một chút?”

Nàng nghiêm túc gật đầu, trong lời nói không chút khách khí.

“Sửa, ngươi sửa luôn đi.”

Tóc nửa khô nửa ướt tùy ý bị buộc thành một b.í.m tóc, cô nương nằm sấp nửa người trên ghế, chống đầu nhìn ta sửa y phục.

Kim chỉ xuyên qua đầu ngón tay, nàng yên lặng nhìn một hồi, hỏi: “Ngươi cũng may xiêm y cho phu quân như vậy sao? Mẹ ta trước kia cũng như vậy.”

“Ta không có phu quân,” tay ta dừng lại, bình tĩnh bổ sung, “đã hòa ly.”

Việc hòa ly chung quy cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, người bình thường nghe đến đó, cũng sẽ không truy vấn nữa, nhưng tiểu cô nương này hiển nhiên đã quen, nàng nhíu mày, ngây ngốc nói: “Vì sao? Quần áo của ngươi may đẹp như vậy, người lại đẹp mắt, phu quân ngươi tại sao lại muốn hòa ly với ngươi?”

Nàng thẳng thắn khen ta một câu như vậy, ta quả thực không biết nói cái gì cho phải.

Dưới tay kim chỉ thắt nút, ta chuyển đề tài nói: “Ngươi thì sao, ngươi là tiểu thư của phủ nào?”

Nàng bĩu môi: “Cha bận rộn làm việc không chơi với con của mình, vì nhàm chán, ta liền tự mình chạy ra tìm niềm vui. Trời đổ mưa, ta vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy là nhà các ngươi, liền gõ cửa đi vào.”

Bộ dạng tiểu cô nương đúng là bị chiều hư, ta hỏi qua thì nàng chưa ăn cơm, đi phòng bếp tìm chén cháo ngọt cho nàng.

Cô nương vẫn tràn ngập hứng thú với chuyện ta hòa ly, ôm bát hỏi tới hỏi lui. Nếu là người khác như vậy, ta có lẽ sẽ giận, nhưng trong mắt nàng ngây thơ, ta không có cảm giác mình bị lừa, chỉ là bị nàng bám người đến không có biện pháp, ta hai ngón tay vỗ một cái, từ trong không khí biến ra một cành hoa.

Ảo thuật này là ta kiếp trước vì trêu chọc hài tử, cố ý đi học, không nghĩ tới trong tình thế này lại phát huy công dụng.

Tiểu cô nương quả nhiên hăng hái, cầm lấy hoa kia nhìn.

Ta rèn sắt khi còn nóng, đề nghị phái người đưa nàng về.

“Ta còn chưa chơi đủ, ta không về.”

Ta đành nhắm mắt nói dối.

“Quý phủ chúng ta có người xấu, bộ dạng hung thần ác sát, ngươi nếu không trở về, hắn sẽ đánh ngươi.”

“Thế nào là hung thần ác ác sát?”

Đúng lúc này ngoài phòng vang lên một tiếng sấm sét, cửa phòng bị đẩy ra, Lục Uẩn không biết đánh nhau ở đâu trở về, đang đứng ở cửa.

Ta thuận tay chỉ về phía hắn: “Ngươi nhìn xem, có phải là hung thần ác sát hay không?”

Lục Uẩn đặt tay lên khung cửa, nghe được câu ‘hung thần ác sát’ này, vẻ mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng cắn răng, chắp tay nói với tiểu cô nương kia: “Đoan Dương điện hạ, sao người lại ở đây? Mọi người trong cung đã đi tìm cả ngày rồi.”

Đoan Dương công chúa, mẹ đẻ mất sớm, là vị công chúa được đương kim thánh thượng sủng ái nhất.

Thì ra cha nàng bận rộn làm việc kia, chính là Thánh Thượng.

Lần này, đến phiên ta sững sờ tại chỗ.

Lục Uẩn không dễ nói chuyện như ta, hai ba câu liền muốn mang theo công chúa hồi cung.

Tiểu công chúa nào phải người dễ bị đuổi, liếc ta một chút, nói muốn ta cùng nàng trở về.

Lục Uẩn cau mày: “Không thể.”

“Vì sao không thể, Vân tỷ tỷ cũng không phải phu nhân của ngươi.”

“Nàng mặc dù không phải phu nhân hạ quan, nhưng là quản sự trong phủ này.”

“Không phải chỉ là quản sự sao, ngươi tìm một người khác là được.”

_Edit bởi Hân Nghiên_

Lục Uẩn nghiêng mắt nhìn ta một cái, vẻ mặt thờ ơ.

“Không được, bên ngoài không tìm được người tốt như vậy, công chúa thông cảm cho hạ quan.”

Trong lòng ta không khỏi nhảy dựng.

Trời sinh sợ tính tình cứng rắn, tiểu công chúa đại khái biết nói không lại Lục Uẩn, hừ một tiếng, bày ra vẻ mặt giận dỗi không muốn mà rời đi.

Vốn tưởng rằng việc này coi như xong rồi, không nghĩ tới mấy ngày sau, trong cung thiết yến, Đoan Dương công chúa lại nói một câu kinh người.

Nàng lại ở trước mặt mọi người, hỏi Thẩm Nghiễn một câu: “A Vân tỷ tỷ tốt như vậy, ngươi vì sao muốn cùng nàng hòa ly?”

Một câu hỏi khiến sắc mặt Thẩm Nghiễn trắng bệch.

Một bên là ái nữ, một bên là ái khanh.

Thánh thượng phạt công chúa đóng cửa suy nghĩ.

Đây là chuyện trong cung, ta vốn không nên biết, cũng là do Lục Uẩn nhất định muốn đến nói cho ta.

Hắn không phải người nói nhiều, ta đang buồn bực hắn vì sao thay đổi tính tình, chợt nghe hắn chuyển đề tài, ngữ khí có chút nghiền ngẫm.

“Bệ hạ triệu ngươi ngày mai vào cung.”

Loading...