Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SAU KHI HOÀ LY, PHÒ MÃ ĐÃ ÂN HẬN - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-08-06 12:37:05
Lượt xem: 1,650

Nhưng điều ta muốn nói nhiều lắm, ngàn câu vạn từ nghẹn ở trong cổ, cuối cùng chỉ còn lại tấm chân tình mà nàng không còn để ý.

 

Khi nàng hỏi ta sao hai chúng ta lại đi đến bước này, ta đột nhiên cảm thấy, vạn tiễn xuyên tâm cũng chỉ như thế.

 

Đúng vậy. Tại sao?

 

Nếu như ta có thể hiểu được tâm tư khó chịu của nàng sớm một chút, có thể phân biệt rõ ràng cái gì là thưởng thức, cái gì là yêu thích sớm một chút... Giữa chúng ta sẽ không cách nhiều năm tháng không thể nào quay đầu như thế.

 

Ta quỳ ở đó hai ngày, nàng không xuất hiện nữa. Sau đó, vẫn là tiểu Hoàng đế phái người lôi ta đi.

 

Y tức hổn hển chỉ vào cái mũi ta mà mắng: "Kỷ Lang, ngươi muốn chơi khổ nhục kế cũng đừng ở đây, làm chướng mắt hoàng tỷ ta!"

 

Cổ họng của ta khàn đến mức mất tiếng, chỉ có thể lắc đầu.

 

Ta không muốn dùng khổ nhục kế. Ta chỉ nghĩ đến nơi này là Hoàng Lăng, muốn cầu xin bọn họ, cũng cầu xin Thần Phật khắp trời.

 

Phù hộ Tử Sư đời này bình an trôi chảy, sống lâu trăm tuổi.

 

Cũng cầu xin bọn họ, kiếp sau còn cho ta được gặp Tử Sư.

 

Thật buồn cười, ta g.i.ế.c vô số kẻ địch trên chiến trường, chưa từng tin vào những thứ này, nhưng bây giờ lại cầu xin xuất phát từ nội tâm. Đời này Tử Sư sẽ không cho ta cơ hội nữa, ta chỉ cầu còn có đời sau.

 

Ta nói với tiểu Hoàng đế: "Hiện giờ trời yên biển lặng, ta tự nguyện giao ra binh phù, chỉ cầu xin bệ hạ ân chuẩn, cho ta trông coi ở đây."

 

Tiểu Hoàng đế nhíu mày: "Hoàng tỷ sẽ không gặp lại ngươi nữa."

 

"Ta biết." Mùi vị ngai ngái trong cổ họng càng lúc càng nồng, mặt ta vô cảm: "Ta trông coi ở ngay bên này, tuyệt đối không vượt qua nửa bước."

 

Có thể trông coi nàng như này đã rất tốt rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/sau-khi-hoa-ly-pho-ma-da-an-han/chuong-14.html.]

 

Quá khứ ta đã để nàng một mình, chịu đựng ban đêm vô vọng hết lần này đến lần khác, nếm hết khổ sở chờ đợi.

 

Hiện giờ đổi lại để ta chờ.

 

Tiểu Hoàng đế trầm mặc hồi lâu, rồi đồng ý. Chỉ là đến cùng vẫn còn có chút không cam tâm, hung hăng ném lại một câu: "Lúc trước ngươi không yêu hoàng tỷ, hiện giờ sao cứ làm bộ làm tịch khổ sở."

 

Ta nhận được đồng ý, cười khổ một tiếng, ngã trên mặt đất.

 

Sao ta có thể không yêu nàng? Đến bây giờ, ta vẫn còn có thể nhớ rõ mỗi một câu nói, mỗi một biểu cảm sinh động khi nàng đấu võ mồm với ta ở thư viện.

 

Cũng nhớ kỹ đôi mắt càng ngày càng cô đơn sau khi nàng gả cho ta.

 

Còn nhớ kỹ, lúc mới gặp gỡ, thanh sam mỏng, tỏa sáng rực rỡ khắp nơi. Chỉ là khi tùy ý làm bậy, mỹ nhân và mỹ cảnh quá nhiều, cũng đã hoàn toàn quên mất phần rung động trong lòng vào nháy mắt khi ta ngồi trên núi giả cúi đầu đối diện với Tử Sư ở tiệc ngắm hoa.

 

Có hoa thì phải hái ngay, đừng đợi đến khi không còn hoa mới hái cành trơ.

 

 

Cả đời này, ta đáng đời cô đơn cả một đời.

 

Một số năm sau, trên phố vẫn không thiếu người nghe chuyện xưa.

 

Người người đều nói, cả đời Thanh Dương trưởng công chúa là truyền kỳ như thế nào. Mười bảy tuổi bỏ nguyên phò mã Trương Tử Đống, sau đó lại hoà ly với Kỷ tướng quân, tự xin đi thủ Hoàng Lăng, không còn tin tức. Mà từ sau khi hòa ly, Kỷ tướng quân cũng không còn cưới thêm ai, giao lại binh quyền, không rõ tung tích.

 

Bọn họ nhắc đến bèn tấm tắc lấy làm lạ, chỉ có ta biết, ở trong đó là quanh co như thế nào, cũng chỉ có ta biết, truyền kỳ Thanh Dương trưởng công chúa này khi còn sống đã yêu một đồ đần tự cho là đúng, sau này lại bị thằng ngốc kia làm hao mòn mất tất cả yêu thương.

 

Ta chính là thằng ngốc kia.

 

 

Hết.

Loading...