Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sau khi bị chị ruột giết chết, tôi đã thức tỉnh - C11

Cập nhật lúc: 2024-06-12 13:03:40
Lượt xem: 5,831

Tôi nhìn vào máy tính, đầu óc hoàn toàn tập trung vào những gì Tần Mục Sinh đã nói với tôi lúc nãy. Hóa ra bố anh ấy, người đã bỏ đi năm đó, sắp phá sản nên đã liên minh với chú của Tần Mục Sinh và những người khác để chiếm lấy cơ nghiệp mà dì Tần đã dày công xây dựng.

 

“Tôi gặp ông ta ở công ty, ông ta bảo tôi đừng trách ông ta, nói muốn để lại một ít tài sản cho người con trai của vợ hai. Ông ta nói tôi đã tự đứng ra kinh doanh rồi, chắc chắn sẽ không thể chăm sóc Tần thị. Mẹ tôi thì sức khoẻ kém, Tần thị sẽ hưng thịnh hơn nếu giao lại cho ông ta."

 

Tôi không biết diễn tả thế nào về vẻ mặt của Tần Mục Sinh khi anh ấy nói điều này, tôi chỉ có thể nhìn thấy bàn tay anh ấy đang siết chặt trên vô lăng.

 

Bây giờ nhớ lại những điều nhảm nhí mà anh ấy kể về bố mình, tôi vẫn cảm thấy rất tức giận. Sao lại có một người bố bất công như vậy chứ!

 

Bất công...

 

Tôi dường như đã hiểu được thái độ của Tần Mục Sinh đối với tôi.

 

Tôi tải lại giao diện và một tin nóng hiện ra: Nghệ sĩ piano nổi tiếng Lục Chi Dương bị gãy tay phải.

 

Bấm vào xem thì là đoạn video tại trung tâm thương mại hôm nay.

 

Trong thời đại Internet, tin tức lan truyền nhanh chóng mặt, và Lục Chi Dương nổi tiếng đến mức tin về anh ta đã thu hút hàng triệu lượt truy cập.

 

Cho đến 8 giờ tối, một tài khoản thông tin tương đối đáng tin cậy đăng trên weibo, cho biết họ đã liên hệ với studio của Lục Chi Dương, bên kia chỉ nói rằng việc Lục Chi Dương bị thương là có thật, nhưng phải xác nhận với gia đình xem có phải đã bị thương ở tay phải hay không, và hiện tại không có bình luận gì.

 

Một giờ sau, studio của Lục Chi Dương cũng đăng lên weibo cho biết vì lý do bất khả kháng nên chuyến lưu diễn sắp tới sẽ bị hủy bỏ.

 

Ngay khi bài đăng này xuất hiện, mọi người đều hiểu rằng Lục Chi Dương sẽ không bao giờ chơi đàn được nữa. Chỉ có một số người hâm mộ vẫn đang tự tẩy não rằng anh ta có khi là bị thương ở eo hoặc chân thôi.

 

Vợ chồng Giản Chí Trung không ngừng làm phiền tôi, đám người trong nhóm còn mắng tôi là bất hiếu và không yêu thương gia đình. Bố của Phương Tử Đống, Phương Minh, thậm chí còn nói mấy lời ô uế hơn nữa, còn tuyên bố sẽ cho tôi biết tay. Vợ chồng Lục Niên Hồi không hiểu sao cũng gia nhập nhóm. Họ không mắng tôi gay gắt như vậy nhưng cũng buộc tội tôi là kẻ m.á.u lạnh và thù dai. May là tôi đã tắt thông báo cái nhóm đó và chỉ bấm vào khi muốn đọc truyện cười.

 

So với nhóm người đó, công việc quan trọng hơn.

 

Để giúp tôi làm quen với vị trí mới nhanh hơn, Tần Mục Sinh đã mời người anh em tốt của anh ấy là Đinh Húc đến giúp. Đinh Húc đã tốt nghiệp thạc sĩ tại một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài. Anh ấy vừa xin nghỉ việc ở công ty trước đây nên được mời đến giúp tôi.

 

Ngày hôm sau, sau khi Tần Mục Sinh giải thích xong công việc cho tôi và Đinh Húc trong phòng họp, Đinh Húc đưa tay ra cười nói: “Xin được chỉ giáo thêm, sếp Giản.”

 

Tôi suýt thì phun trà ra: "Đinh tiên sinh khách sáo quá."

 

Tần Mục Sinh ho khan hai tiếng: “Có thể gọi là trợ lý Đinh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/sau-khi-bi-chi-ruot-giet-chet-toi-da-thuc-tinh/c11.html.]

 

Đinh Húc thốt lên một cách khoa trương: “Hồi còn đi học thì là anh em tốt đồ đó, giờ lại thành trợ lý Đinh.”

 

Anh ấy quay lại trêu tôi: “Tại sao cô lại thích công ty khởi nghiệp này vậy? Chắc chắn là vì khuôn mặt của Mục Sinh đúng không.”

 

Tôi ho dữ dội.

 

Tần Mục Sinh nghiêm túc nói: “Trợ lý Giản rất có năng lực, A Húc, cậu đừng có dọa cô ấy chạy mất.”

 

Tôi nhanh chóng làm rõ: “Không, tôi chỉ nghĩ các công ty khởi nghiệp thì không phức tạp như bình thường thôi.”

 

Đinh Húc nhìn tôi và Tần Mục Sinh rồi mỉm cười đầy ẩn ý.

 

Sau khi biết dì Tần nhập viện, anh ấy cũng nói muốn đến thăm nên hôm đó ba chúng tôi cùng nhau đến bệnh viện.

 

Khi đến khu VIP, chúng tôi thấy sắc mặt của dì Tần đã cải thiện rất nhiều. Bà ấy mỉm cười và trấn an chúng tôi, nói rằng bác sĩ dự kiến ​​​​bà ấy sẽ xuất viện sau hai ngày nữa. Trò chuyện một lúc, dì Tần muốn nói chuyện với Tần Mục Sinh về chuyện của Tần thị. Tôi và Đinh Húc đều không phải là nhân viên của Tần thị, không tiện nghe nên chúng tôi rời đi trước.

 

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, tôi nhìn thấy vợ chồng nhà Giản Chí Trung cách đó không xa.

 

Họ đều mệt mỏi và trông rất lo lắng.

 

Họ cũng nhìn thấy tôi, có lẽ vì Tần Mục Sinh không có ở đây nên thái độ của bà Phương cứng rắn hơn rất nhiều.

 

“Chị gái của mày vẫn đang nằm trên giường bệnh, nhưng mày không hỏi thăm tí nào, mày có còn lương tâm không vậy?”

 

Giản Chí Trung thở dài, giọng nói không giấu được vẻ mệt mỏi: “Bác sĩ nói bệnh tim của chị gái con ngày càng nặng thêm, gần đây bố mẹ đều rất mệt mỏi, con hiểu chuyện chút đi.”

 

Tôi ngạc nhiên, không ngờ mọi chuyện lại như thế này.

 

Kiếp trước, Giản Lộ cố tình giả vờ yếu đuối trước mặt Lục Chi Dương để trì hoãn việc cứu sống tôi. Chị ta phải nhập viện gần hai tuần, nhưng bác sĩ không thể tìm ra vấn đề gì sau một loạt cuộc kiểm tra.

 

Tôi suy nghĩ một chút, quay người nói với Đinh Húc: “Trợ lý Đinh, anh đến tạm cửa hàng nào đó rồi chờ tôi nhé.”

 

Đinh Húc liếc bọn họ, gật đầu, nói "Được" rồi rời đi.

 

Loading...