Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Rời đi trong im lặng - Chương 09

Cập nhật lúc: 2024-05-15 19:21:16
Lượt xem: 591

Anh ta chở tôi về nhà.

 

Rồi tự mình ngồi trên chiếc sofa tối màu cả đêm. Sáng hôm sau khi thức dậy, tôi thấy khắp nơi trên sàn nhà là tàn thuốc và thủy tinh vỡ vụn.

 

Anh ta nắm lấy cổ tay tôi, kéo mạnh đến mức làm tôi đau đớn. Anh ta dùng chất giọng trầm khàn, hờ hững nói:

 

"Đàm Vỹ, anh có đủ năng lực.”

 

"Ngoài âm nhạc ra, bất cứ thứ gì mà em muốn anh đều có thể cho em.”

 

“Hứa với anh là em sẽ không chạm vào âm nhạc nữa nhé?”

 

Vẻ mặt của Lục Ngọc An vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng giọng nói của anh ta lọt vào tai tôi chắc chắn là đang run rẩy.

 

Lần đó chúng tôi cãi nhau rất lớn.

 

Anh ta muốn tôi từ bỏ những cơ hội mà tôi đã nỗ lực rất nhiều để có được, những ước mơ từ khi còn nhỏ chỉ bởi vì trong mắt anh ta, chúng chẳng là gì cả.

 

Trong lúc tuyệt vọng, tôi không cầm được nước mắt:

 

"Lục Ngọc An, anh căn bản là không hiểu em!"

 

"Anh không hiểu em?" Không ngờ những lời này lại khiến Lục Ngọc An kinh ngạc mất vài giây, anh ta tức giận đến mức mỉm cười.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/roi-di-trong-im-lang/chuong-09.html.]

"Đàm Vỹ, chỉ dựa vào em thì em nghĩ mình có thể làm được những gì?”

 

“Em có biết em sẽ còn phải gặp những chuyện gì không?”

 

"Em là một người khuyết tật, có thể so sánh với những người bình thường được sao?”

 

"Nếu như không phải anh cài phần mềm theo dõi vào điện thoại của em, âm thầm bảo vệ em, em có biết mình đã bao lần rơi vào những chuyện kinh tởm như ngày hôm qua không?”

 

“Em đánh giá cao bản thân quá rồi đấy.”

 

Lục Ngọc An đóng sầm cửa và rời đi.

 

Và vì những lời nói giận dữ của anh ta mà mất một thời gian dài tôi vẫn không thể bình tĩnh lại.

 

Tôi muốn nói rằng lý do tôi làm việc chăm chỉ như vậy không chỉ vì tôi yêu âm nhạc mà còn vì chính bản thân tôi. Tôi muốn đường đường chính chính sánh bước bên anh ta.

 

Tôi không muốn mọi người nghĩ tôi dựa hơi Lục Ngọc An.

 

Sau này nghĩ lại, có lẽ từ giây phút đó giữa chúng tôi đã có một vết nứt không bao giờ có thể hàn gắn được.

 

Sau đó, mặc dù chúng tôi đã làm lành nhưng dường như giữa chúng tôi đã có một thỏa thuận ngầm nào đó.

 

Mọi cuộc phỏng vấn và lời mời tôi nhận được đều phải thông qua sự chấp thuận của anh ta, đổi lại anh ta hứa sẽ không can thiệp vào sự nghiệp âm nhạc của tôi nữa.

 

Nhưng giống như cán cân mất đi sự cân bằng, mối quan hệ này làm sao có thể giữ vững được.

Loading...