Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Rèm Mộng - Chương 27: Làm cái bóng cũng không sao.

Cập nhật lúc: 2024-09-13 18:38:42
Lượt xem: 951

27.

Hai tháng sau, tôi lại nhận được tin nhắn từ Phó Trạm. Anh ta gửi cho tôi một địa chỉ, dùng giọng lệnh yêu cầu tôi đến đó tìm anh ta. Tôi ngay lập tức chặn số điện thoại đó.

Rồi có những cuộc gọi khác đến, tôi lần lượt từ chối, sau đó tắt máy luôn.

Nhưng sau bữa tối, Lâm Trì bỗng nhận được cuộc gọi, có một nhóm đàn ông say rượu gây rối tại quán bar, nửa quán bar bị đập phá.

“Cậu cứ ăn cơm trước đi, tôi sẽ xử lý chuyện này rồi về ngay.”

Tôi không khỏi nắm chặt góc áo của anh ấy: “Nhớ cẩn thận.”

“Yên tâm.” Lâm Trì nhanh chóng rời đi. Tôi ở lại nhà đợi anh, vì lo lắng nên cảm thấy bất an.

Chỉ mới vài phút sau khi anh đi, tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên, tôi hoảng hốt, nghĩ là anh ấy quên gì đó, không kịp nghĩ nhiều đã mở cửa.

Nhưng người đứng ngoài cửa là Phó Trạm.

Tôi vội vàng đóng cửa lại, nhưng anh ta đã chặn cửa bằng cơ thể mình.

Cửa bị đẩy mạnh ra.

Phó Trạm khóa cửa phòng.

Mùi rượu nồng nặc xộc vào, anh ta đã say, đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi: "Chu Yểu, cô cũng yêu thằng đàn ông đó phải không?”

Tôi lén lút rút điện thoại từ trong túi, cố gắng bình tĩnh nhìn anh ta.

“Đúng vậy.”

Danh bạ khẩn cấp trong điện thoại của tôi là Lâm Trì.

Vừa gọi đi, Phó Trạm đã nhào đến, anh ta đè tôi mạnh vào tường, đôi mắt đỏ ngầu phản chiếu sự bất lực của tôi.

“Chu Yểu, tôi có chút hối hận rồi.”

Anh ta giống như trước đây, dùng tay quấn tóc tôi.

“Thấy cô với Lâm Trì ở bên nhau, tôi thực sự tức giận, thậm chí còn khó chịu hơn khi thấy Ôn Hòa yêu Lâm Trì.”

Anh ta cúi xuống định hôn tôi, “Tôi bỏ Ôn Hòa, cô về lại đi, có được không?”

Tôi nghiêng đầu tránh đi, môi anh ta lướt xuống má tôi.

“Tránh?" Phó Trạm siết chặt mặt tôi: “Có gì mà không có, làm như không biết gì?”

“Chu Yểu, những người đàn ông như cô không phải có thể mong đợi những kịch bản giữ gìn như ngọc được đâu.”

Anh ta cười khinh bỉ: “Tôi đúng là bị ma quái mê hoặc mới quan tâm đến cô như vậy.”

Nói xong, anh ta không quan tâm đến sự chống cự của tôi, bắt đầu xé quần áo của tôi.

Phó Trạm lúc nào cũng thế.

Không cần quan tâm đến cảm xúc của người khác, cứng rắn, thô bạo, ích kỷ.

Như một con thú hoang không ai biết, chỉ biết phát tiết những ham muốn nguyên thủy nhất.

Cơ thể tôi ngày càng yếu không thể đẩy anh ta ra.

Tôi lôi điện thoại từ trong túi ra, ném mạnh vào trán anh ta.

Phó Trạm rên lên một tiếng, ngay lập tức buông tay.

Chiếc điện thoại bằng sắt làm anh ta bị rách một vết, m.á.u chảy xuống giữa lông mày anh ta.

Đột nhiên.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Âm thanh của khóa cửa vang lên.

Tôi hoảng hốt, không muốn để Lâm Trì thấy tôi trong tình trạng xộc xệch, nhưng khi tôi định bỏ chạy, lại bị Phó Trạm giữ chặt.

Anh ta giữ tôi, đợi Lâm Trì vào.

Sau đó, cửa mở ra. Điều Lâm Trì thấy là tôi trong tình trạng hỗn loạn Nhìn từ bên ngoài, tôi trông như vừa mới trải qua một cuộc ngoại tình.

Lâm Trì cùng vài người đàn em đứng sau anh, thấy vậy ngay lập tức đỏ mắt: "Mày là thằng nào dám động vào vợ tao?”

Phó Trạm kéo tay tôi, cười lạnh: Lâm Trì, cậu không thật sự nghĩ rằng cậu đang ôm một bông hoa chứ?”

“Đừng ngu, cô ấy sớm đã là một người hỏng từ trong xương rồi.”

Anh ta bước lên, tôi bị kéo theo, chân loạng choạng.

“Chỉ có cậu còn coi cô ấy là bảo vật, chỉ là một người mà tôi đã ngủ với…”

Lâm Trì đ.ấ.m vào mặt anh ta, làm ngắt lời.

Phó Trạm bị đánh ngã xuống đất, giữ c.h.ặ.t t.a.y Lâm Trì, “Lâm Trì, cậu muốn c.h.ế.t sao?”

“Nếu tôi nói một câu, cậu cùng đám đàn em của cậu sẽ xong đời!”

“Thế à.”

Lâm Trì đáp lại bình thản, nắm đ.ấ.m đ.ấ.m mạnh vào mặt Phó Trạm.

Cú đ.ấ.m tiếp theo không ngừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/rem-mong/chuong-27-lam-cai-bong-cung-khong-sao.html.]

Phó Trạm không còn sức phản kháng.

Tôi bám chặt vào góc áo, cố gắng bình tĩnh lại.

Hai đàn em của Lâm Trì đi qua, không nhìn tôi mà chỉ cởi áo khoác đưa cho tôi: “Chị dâu, chị mặc vào đi.”

“Không sao đâu, chúng tôi sẽ đánh c.h.ế.t thằng khốn đó cho chị.”

Tôi từ từ nhận lấy áo khoác, khoác lên người.

Tưởng rằng Lâm Trì chỉ muốn xả giận, nhưng anh ấy thực sự đánh rất mạnh, mấy anh em cũng sốt sắng, nhanh chóng chạy đến ngăn lại: “Lão đại, đừng đánh nữa, nếu tiếp tục thật sự sẽ có chuyện!”

“Nếu có chuyện, nhà họ Phó sẽ không bỏ qua đâu.”

Nhưng Lâm Trì bị ngăn lại nhưng lại quay vào bếp, khi trở ra, tay cầm một con d.a.o thái dưa hấu, định c.h.é.m xuống.

Phó Trạm mặt trắng bệch, quay đầu chạy ra ngoài, nhưng bị Lâm Trì đuổi theo.

“Lâm Trì!”

Tôi giọng run rẩy, khi mấy đàn em chặn Lâm Trì, tôi chạy lên phía trước, chắn trước mặt anh, cố gắng lấy d.a.o khỏi tay anh: “Đừng nóng giận, đưa d.a.o cho tôi.”

“Được không?”

Lâm Trì mắt đỏ ngầu. Cuối cùng anh mới từ từ buông tay.

Những người đàn em vội vàng giành lấy dao.

Còn Phó Trạm đã kịp thời rời đi, cửa mở hờ lộ ra hình ảnh anh ta hoảng hốt chạy xuống cầu thang.

“ĐM." Một trong những đàn em của Lâm Trì đột nhiên mắng: “Lão đại có nhà, tôi không có nhà, tôi c.h.é.m c.h.ế.t thằng con hoang đó, một mạng đổi một mạng!”

Nói xong, khi mọi người chưa kịp phản ứng, anh ta chạy ra ngoài.

Dưới lầu vang lên tiếng ồn ào.

Lâm Trì cổ họng khàn đặc: “Đi chặn thằng nhỏ đó.”

“Để nó đi trước đã.”

Hai người còn lại nhìn nhau, nhanh chóng đồng ý, khi đi còn nhẹ nhàng đóng cửa cho chúng tôi.

Tôi và Lâm Trì đứng giữa đống hỗn độn, đều im lặng.

Tôi biết sớm muộn gì anh ấy cũng phát hiện quá khứ bẩn thỉu của tôi, nhưng đến lúc này, tôi lại cảm thấy bối rối, không biết nên đối diện với anh như thế nào.

Chỉ có thể cố gắng kiềm chế sự run rẩy, lấy ra một điếu thuốc, dùng động tác châm thuốc để che giấu sự căng thẳng của mình.

Khi lửa bùng lên, tôi giả vờ bình tĩnh nói: "Như anh thấy đó, Lâm Trì, tôi thực sự không phải là cô gái trong sáng.”

Tôi cắn môi: “Tôi thực sự là một…”

Những lời sau bị Lâm Trì chặn lại bằng nụ hôn. Anh giữ chặt tôi, nụ hôn không chút kiềm chế, như muốn nhấn chìm tôi vào cơ thể anh, hòa vào m.á.u thịt.

Anh hôn gấp gáp, mạnh mẽ, như muốn chứng minh điều gì đó.

Cho đến khi tôi gần như không thở được, anh mới buông tay.

Đôi mắt anh rất đỏ.

Lâm Trì giữ mặt tôi: "Tôi biết.”

“Tôi biết tất cả.”

Anh nói chậm rãi: "Tôi biết cô tiếp cận tôi vì Phó Trạm.”

“Tôi biết hai giọt m.á.u tối đó là cô cố ý nhỏ vào.”

“Tôi cũng biết quá khứ của cô. Nhưng chỉ cần cô không nói, tôi có thể giả vờ không biết suốt đời.”

“Tôi không nhắc đến không phải vì không quan tâm, mà vì không muốn để quá khứ của cô làm khổ cô.”

Nhắc đến quá khứ của tôi, Lâm Trì lại còn đỏ mắt trước cả tôi.

Đôi tay anh nhẹ nhàng giữ lấy mặt tôi, anh thở dài: “Tôi chỉ hận mình không gặp em sớm hơn.”

“Nếu.”

Anh dừng lại một chút, giọng nói có phần run rẩy: “Nếu như tôi có thể gặp em vào năm đó, tôi…”

Tôi đứng lên mũi chân, quàng tay quanh cổ anh và hôn lên môi anh.

Cũng chặn lại những lời chưa kịp nói của anh.

Lâm Trì, trên thế gian này không có chữ “nếu”.

Nhưng sự thiên vị công khai của anh đã cho tôi dũng khí để chấp nhận kết quả.

Thực ra, có một khoảnh khắc tôi muốn hỏi anh về bức ảnh đó, nhưng khi lời vừa định ra khỏi miệng thì lại nuốt trở lại.

Thôi thì.

Khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời tôi muốn ở bên anh.

Dù chỉ là một cái bóng.

Người như tôi, vốn dĩ không đáng để thấy ánh sáng, làm cái bóng cũng không sao.

Loading...