Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Rèm Mộng - Chương 18,19: Ôn Hoà chuyển đến cạnh nhà Lâm Trì.

Cập nhật lúc: 2024-09-13 18:36:19
Lượt xem: 761

18.

Hôm nay tôi đến mặc một chiếc váy trắng, tóc nhuộm đen, buông lơi và gọn gàng phía sau tai.

Bà nhìn tôi rất lâu rồi bật khóc. Nước mắt chảy xuống theo các nếp nhăn trên gương mặt, rơi trên gối, tạo thành một vết nhỏ.

Bà ra hiệu cho tôi tháo khẩu trang oxy, muốn nói chuyện.

Tôi do dự một chút, tháo nó ra cho bà, bà thở không dễ dàng, chỉ có thể tháo ra trong thời gian ngắn.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Bà nhẹ nhàng nắm tay tôi, nói: "Điều ta hối tiếc nhất... là đã đưa con về nhà."

Tôi ngẩn người.

Mũi tôi cảm thấy chua xót, nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay nhợt nhạt của bà: "Đúng vậy, nếu không nhặt được con, bà cũng sẽ không..."

Bà ngắt lời tôi, giọng nói yếu ớt cần phải nghe thật kỹ mới có thể hiểu rõ. Bà nghẹn ngào: "Nếu... con được gia đình khác nhận nuôi, có thể sẽ lớn lên hạnh phúc hơn..."

"Chính mẹ đã hại con..." Hơi thở dần yếu đi, tôi vội vàng đeo lại khẩu trang oxy cho bà.

Bà không còn nói được nữa, nhưng tôi đọc được những lời chưa nói ra từ ánh mắt mờ đục của bà.

Bà muốn nói.

Nếu tôi được nhận nuôi bởi gia đình khác, dù có không giàu có, ít nhất tôi cũng có thể lớn lên bình yên và trong sạch.

Vậy thì hiện tại tôi, có lẽ là như thế này.

Đột nhiên tôi không thể ngừng khóc.

Năm năm trước, bố nuôi đã ch/ết. Ch/ết vì bệnh tim. Khi ông ấy phát bệnh, ngã xuống đất, bò về phía tủ thuốc.

Tôi chỉ ngồi đó nhìn. Cho đến khi ông ấy bò đến cạnh tủ, tôi mở ngăn kéo, lấy thuốc ra rồi ném đi.

Nhìn cái ác quỷ đó đau đớn, không cam tâm, vật lộn ch/ết trước mặt tôi.

Tôi mới bình thản gọi cấp cứu. Tôi rải tro cốt của ông ấy ở nhiều nơi.

Trên bồn cầu, hố phân, chuồng heo...

Tất cả các nơi bẩn thỉu.

Nhưng tôi biết. 

Dù thế nào đi nữa, cũng không thể bù đắp cho cuộc đời tôi đã bị hủy hoại.

19.

Có lẽ do cảm xúc quá kích động, sau khi bình tĩnh lại, mẹ tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Tôi ngồi bên giường một lúc, cảm thấy dạ dày như bị d.a.o cắt, khi định rời đi, có người đẩy cửa vào.

Ánh mắt của Phó Trạm dừng lại ở cổ áo tôi, có vẻ hơi mờ tối.

Đó là vết hôn mà Lâm Trì để lại tối qua.

"Để cho cô đi quyến rũ cái tên giang hồ đó, cô đã nghiện ngủ rồi sao?" Giọng điệu châm biếm, như thường lệ.

Tôi không nói gì.

Bệnh viện này không phải là công lập, mà Phó Trạm là cổ đông lớn nhất.

Tôi đã nhiều lần muốn chuyển viện cho mẹ nuôi nhưng đều bị ngăn lại một cách cưỡng chế, chỉ cần Phó Trạm không buông tay, tôi không thể đưa bà đi.

Trên giường bệnh, mẹ tôi đang ngủ say, tôi hạ thấp giọng: "Ra ngoài nói đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/rem-mong/chuong-1819-on-hoa-chuyen-den-canh-nha-lam-tri.html.]

Vừa ra ngoài, đột nhiên bị Phó Trạm kéo lại.

"Đi đâu?" Anh nắm lấy vai tôi: "Có phải cảm thấy tội lỗi rồi không?"

Ngón tay không hài lòng xoa qua vết hôn, trong ánh mắt của Phó Trạm, tôi thấy được ham muốn rõ ràng của anh ta.

Anh ta...

Chưa để tôi phản kháng, Phó Trạm đã đè tôi xuống giường bên cạnh.

"Vệ sĩ đang canh gác ngoài cửa, không ai vào được đâu."

Ý tứ không thể rõ hơn.

"Anh điên rồi sao?" Tôi hạ thấp giọng: "Mẹ tôi còn ở đây!"

"Vừa hay." Phó Trạm thản nhiên nói: "Để bà ấy thấy con gái tốt của bà ấy đã làm gì để cứu bà ấy."

Đúng lúc tôi muốn lấy điện thoại thì anh đã nhanh tay ném nó đi.

"Đúng vậy, Lâm Trì có thể chạm vào, sao tôi không thể chạm vào?" Anh ta đứng ở vị trí cao hơn, đè tôi xuống giường, nói những lời châm biếm, từng câu từng chữ đè nén lòng tự trọng còn sót lại của tôi.

Tôi bắt đầu vùng vẫy rồi cắn mạnh vào cánh tay anh.

Mùi m.á.u tanh tràn vào khoang miệng, Phó Trạm tức giận giơ tay tát tôi một cái mạnh!

Rất đau.

Tôi nghiêng đầu, cảm thấy tai như bị ù đi.

Điều duy nhất may mắn là mẹ tôi vẫn đang ngủ, gần đây sức khỏe của bà ngày càng yếu, theo như người chăm sóc nói, bà thường ngủ li bì vài giờ, rất khó đánh thức.

Thật tốt.

Bà không cần phải thấy con gái của mình trong tình trạng nhục nhã như thế.

Nóng ruột, tôi cố gắng nén cơn đau nơi cổ họng.

Nhưng không còn sức để chống cự.

Phó Trạm lại nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng: "Xin lỗi."

Anh nhìn vết tát trên mặt tôi, giọng điệu cũng trở nên mềm mại hơn: 'Vừa nãy là tôi không kiềm chế được cảm xúc."

"Chu Yểu, tôi đã thay đổi ý định rồi." Anh ôm tôi vào lòng: "Khi không có em bên cạnh, tôi cảm thấy không quen."

"Tôi sẽ để người khác làm việc này, em hãy trở về đi."

Anh ta đúng là một kẻ điên.

Phó Trạm, một thiếu gia giàu có, hành động theo cảm hứng, khi vui thì vung tiền trên đường.

Khi không vui.

Họ có trăm cách để hành hạ người khác.

Tôi vẫn kiên quyết lạnh lùng như thế.

Khi anh cúi đầu định hôn tôi, tôi không tránh mà chỉ lặng lẽ nói: "Nghe nói Ôn Hòa hôm nay sẽ chuyển đến ở cạnh nhà Lâm Trì."

Chỉ một câu đã ngăn chặn hành động của Phó Trạm.

"Cái gì?"

Tôi nhìn đồng hồ: "Bây giờ chắc đã chuyển đi rồi."

Loading...