Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Rèm Mộng - Chương 10,11,12: Trước đây đúng là không hứng thú.

Cập nhật lúc: 2024-09-13 18:34:35
Lượt xem: 991

10

Mã số cửa vừa nhập được ba số thì cửa đã bị kéo mạnh ra.

Mùi rượu nồng nặc xộc vào mặt.

Cánh cửa bị đóng sầm lại.

Bóng tối bất ngờ ập đến, tôi chẳng nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy n.g.ự.c bị đè nặng, quần áo bị giật mạnh ra một cách thô bạo.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Không hề có chút khởi đầu nhẹ nhàng nào. Hắn trực tiếp kéo quần lót của tôi, định phát tiết những ham muốn bẩn thỉu nguyên thủy nhất.

Theo bản năng né sang một bên khiến Phó Trạm trượt tay trượt vào khoảng không.

“Tránh à?” Trong bóng tối, hắn ghì chặt vai tôi, "Đóng vai cô gái ngây thơ vài ngày, mày nghĩ mày thực sự giữ gìn trong sạch đấy à?"

Ngón tay hắn nắm lấy tóc tôi, thô bạo kéo xuống.

Đáng lẽ tôi phải quen với điều này rồi. Nhưng sự tự trọng bị đè nén qua nhiều năm, đêm nay bỗng nhiên có dấu hiệu phản kháng.

Tôi đẩy tay hắn ra.

Phó Trạm thở dốc, rõ ràng là đang tức giận.

Trong bóng tối, tôi thấy hắn cúi người xuống, giọng nói chậm rãi đe dọa tôi: “Mày nghĩ xem, một bà già liệt giường không thể tự lo cho mình, làm sao kết thúc cuộc đời một cách tốt nhất nhỉ?”

“Để bà ta từ từ ch/ết đói?”

“Hay là để một kẻ say rượu bóp cổ ch/ết?”

“Phó Trạm.” Tôi chạm vào tay hắn, định nói gì đó nhưng đèn bỗng nhiên bật sáng.

Ánh sáng bất ngờ làm tôi nhói mắt.

Gương lớn phản chiếu lại hình ảnh nhếch nhác của tôi.

Hắn đẩy tôi đến trước gương: "Nhìn đi, đây mới là mày."

"Chu Yểu, giữa chúng ta không bao giờ có chỗ cho sự từ chối của mày."

Tôi nhắm chặt mắt lại, thậm chí còn muốn bật cười.

Đúng vậy.

Đóng vai trong hai ngày, tôi lại thực sự nghĩ mình là cô gái nhỏ sẽ khóc đỏ mắt khi đau đớn.

Ngay lúc Phó Trạm sắp có được tôi, điện thoại của hắn đột nhiên reo lên. Màn hình điện thoại nhấp nháy, thấp thoáng nhìn thấy tên người gọi...

Ôn Hòa.

Lửa giận của Phó Trạm gần như lập tức tắt lịm.

Tôi đứng một bên không nhúc nhích. Trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hẳn.

Hắn nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới bắt máy: “Có chuyện gì?”

“Được, tôi đến ngay.”

11.

Phó Trạm buông tôi ra. 

Quần áo đã rách, tôi lên tầng trên thay bộ khác, khi ra khỏi cửa đã gần ba giờ sáng.

Tôi lại bắt xe quay về khu ổ chuột trong thành phố. Lần này là một nữ tài xế trung niên, suốt dọc đường bà cứ lải nhải kể về người chồng vô dụng của mình và cậu con trai khiến bà lo lắng không ngớt.

Tôi yên lặng lắng nghe, trước khi xuống xe, tôi chân thành cảm thán: "Chị ơi, em thật sự ghen tị với chị."

Có một công việc sạch sẽ. 

Có những người thân khiến chị nhớ thương.

Chị tài xế trông như vừa nghe thấy điều gì đó buồn cười, mắt tròn xoe: "Ghen tị với tôi á?"

"Đừng đùa chứ, cô gái trẻ. Cô vừa trẻ vừa đẹp, điều kiện chắc chắn cũng tốt. Cái túi của cô tôi từng thấy qua, gọi là túi thương hiệu con lừa gì đấy, đáng giá mấy chục ngàn lận."

Tôi cười nhẹ, không nói gì thêm.

Chiếc túi đó là Phó Trạm tiện tay tặng.

Còn cái vẻ ngoài trẻ trung xinh đẹp này, bên trong đã sớm mục nát thối rữa rồi.

Tôi trả tiền xe, chuẩn bị xuống thì bị chị ấy gọi lại: "Cô gái."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/rem-mong/chuong-101112-truoc-day-dung-la-khong-hung-thu.html.]

Tôi quay lại nhìn. Khuôn mặt đã trải qua bao năm tháng thăng trầm của chị ấy nở một nụ cười chân thành, chị nhất quyết nhét lại số tiền thừa vào tay tôi,

"Thật ra đôi khi tôi nghĩ, ngoài việc nghèo chút, tôi cũng thật sự hạnh phúc."

"Còn cô vừa trẻ vừa đẹp, sau này nhất định sẽ có cuộc sống tốt đẹp."

"Chị đây nhìn người chuẩn lắm, cô nhất định sẽ hạnh phúc."

Có lẽ đây là lần đầu tiên có người nói với tôi những lời như vậy.

Tôi ngẩn ngơ một lúc, chậm rãi nhận lấy tiền thừa, nắm chặt trong lòng bàn tay. 

Cổ họng như nghẹn lại, lời nói cũng trở nên khó khăn.

"Cảm ơn chị."

12.

Ba giờ sáng ở khu ổ chuột, ánh sáng lờ mờ lạnh lẽo, không còn cái ồn ào của khói bụi nhân gian, chỉ còn lại những đống rác vương vãi khắp nơi.

Khi tôi sắp đến dưới lầu nhà Lâm Trì thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng cãi vã.

Giọng nói đó rất quen thuộc.

Nửa tiếng trước hắn còn bóp cổ tôi và mắng tôi giả bộ ngây thơ.

Tôi nhìn kỹ, quả nhiên là Phó Trạm, trong lòng hắn còn giữ một cô gái mảnh mai: "Ôn Hòa, em làm loạn đủ chưa?"

"Thằng côn đồ đó có gì đáng để em thích?"

Ôn Hòa dường như đã uống rượu, đứng không vững, chỉ cố gắng đẩy hắn ra, ngước mặt nhìn về phía cửa sổ tầng ba.

Cô ấy lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

"Tôi xin anh, xuống gặp tôi một lần được không?"

Tôi không biết đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy Ôn Hòa khóc. Cô ấy khóc đến mức khiến bờ vai run lên từng đợt, dễ dàng khiến người khác động lòng bảo vệ.

Quả nhiên, Phó Trạm mang vẻ mặt đầy vẻ thương xót.

Cuộc gọi có vẻ đã kết thúc. Ngay sau đó, tôi thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện bên cửa sổ tầng ba.

Cửa sổ mở ra. Lộ ra khuôn mặt của Lâm Trì.

Anh ta châm điếu thuốc, lười biếng nhìn xuống Ôn Hòa, giọng điệu không kiên nhẫn: "Về đi, chúng ta không hợp đâu."

Nói xong anh ta dường như nhận ra điều gì đó, đột nhiên nhìn về phía tôi.

Qua ba tầng lầu, ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt Lâm Trì.

Dĩ nhiên với thị lực của tôi hoàn toàn không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh, chỉ có thể thấy động tác quay người của anh.

Chẳng bao lâu, có người chạy từ cầu thang xuống.

"Lâm Trì!" Ôn Hòa đẩy Phó Trạm đang giữ cô ra, loạng choạng bước về phía anh, trong giọng nói vẫn còn tiếng nức nở: "Lâm Trì, chúng ta nói chuyện với nhau đi."

"Không có thời gian." Lâm Trì đi thẳng qua cô ấy, hướng về phía tôi.

Trong con hẻm chỉ có một ngọn đèn đường lập lòe sắp tắt, ánh sáng mờ ảo chiếu lên Lâm Trì.

Trước mặt bỗng tối sầm.

Chiếc áo khoác trên tay anh ta phủ lên vai tôi.

"Đi đâu đấy?" Anh tự nhiên nắm lấy tay tôi, cau mày: "Sao tay lạnh thế này."

Bên kia, Phó Trạm cũng nhìn về phía tôi.

Dưới hai ánh nhìn đối lập, tôi bình tĩnh đối mặt, ngón tay kéo nhẹ vạt áo Lâm Trì, giọng mang chút uất ức: "Em đau dạ dày, định đi mua thuốc."

"Tìm mấy tiệm thuốc nhưng không có nên đành phải về nhà một chuyến." Nói rồi, tôi lấy từ trong túi ra nửa hộp thuốc làm bằng chứng.

Lâm Trì là người thô bạo nhưng rất đơn thuần.

Tôi nói gì, anh ấy sẽ tin ngay.

"Lần sau nói với anh, anh sẽ đi mua cho." Nói rồi anh bế tôi lên, còn chu đáo giúp tôi giữ mép váy tránh bị lộ.

"Cô ấy là ai?" Ôn Hòa tiến lại gần chúng tôi, đôi môi cắn chặt đến trắng bệch: "Lâm Trì, hai ngày trước anh từ chối tôi còn nói không quan tâm đến chuyện tình cảm, vậy cô ấy là ai..."

"Xin lỗi." Lâm Trì bước chệch sang một bên, tránh cô ấy: "Trước đây đúng là không hứng thú."

Anh cúi xuống nhìn tôi một cái: "Nhưng hôm qua đột nhiên thay đổi ý định."

Tôi co người lại trong vòng tay Lâm Trì. Lúc đi ngang qua Phó Trạm, tôi liếc thấy khuôn mặt tối sầm của hắn.

Loading...