Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 70.4

Cập nhật lúc: 2024-08-02 10:34:51
Lượt xem: 520

Ôn lão phu nhân và các phu nhân của nhà họ Ôn đối với sự trở về của Lục Niệm chỉ tỏ vẻ thờ ơ, không hề tỏ ra thân thiết, Quý Ương cứ tưởng rằng nàng phải có quan hệ rất tốt với nhà họ Ôn chứ.

(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)

 

Ngược lại, ánh mắt của họ đều đặt lên người Quý Ương, Ôn lão phu nhân tóc bạc phơ, đầu đội đầy đủ trang sức nhưng lại thiếu đi khí chất của gia tộc quý tộc.

 

Ôn lão phu nhân nhìn Quý Ương từ trang phục đến cử chỉ đều toát lên vẻ của người xuất thân danh gia vọng tộc, tưởng rằng nàng là người của nhà Lục, mỉm cười hỏi: "Vị này là?"

 

Lục Niệm giới thiệu trước: "Đây là ngoại tổ mẫu của ta." Sau đó nàng chỉ vào các phụ nhân ngồi trên ghế dựa: ‘‘Đây là các bá mẫu của ta."

 

Ôn lão phu nhân thấy nàng trước tiên giới thiệu với Quý Ương, trong lòng có phần không hài lòng, dẫu nàng là con gái nhà họ Lục, thì lão phu nhân cũng là bậc trưởng bối.

 

Lục Niệm giới thiệu xong một vòng, mới nói: "Đây là thế tử phi của Định Bắc Hầu phủ."

 

Ôn lão phu nhân và các phu nhân khác đều lộ vẻ kinh ngạc. Cao Nghĩa tiến lên dâng thiếp mời, Ôn lão phu nhân xem qua thiếp, mặt mày liền thay đổi, lập tức không còn vẻ lạnh nhạt như lúc trước, đứng dậy nói: "Thế tử phi đại giá quang lâm, Ôn gia chúng ta quả thật là vinh hạnh, mau mau mời ngồi."

 

Quý Ương mỉm cười nói: "Lão phu nhân khách khí rồi, ngài cứ gọi ta là Bùi phu nhân là được rồi. Niệm Niệm là bạn thân của ta, chuyến này ta đặc biệt đưa nàng trở về, tiện thể cũng đến Giang Ninh nghỉ ngơi vài ngày, nhiều điều làm phiền, mong lão phu nhân lượng thứ."

 

Nàng có thể hiểu Ôn lão phu nhân có lẽ vì năm xưa Ôn thị chưa cưới đã có thai sinh ra Lục Niệm, nên đối với nàng cũng chỉ tỏ vẻ hờ hững, nhưng điều đó không cản trở nàng đứng về phía Lục Niệm.

 

"Không phiền, không phiền." Ôn lão phu nhân lườm Lục Niệm, nói chuyện đã thân thiết hơn nhiều: ‘‘Con bé này, sao không nói sớm."

 

Lục Niệm lém lỉnh nháy mắt với Quý Ương.

 

Ôn lão phu nhân nói: "Bùi phu nhân đi đường xa chắc chắn mệt mỏi rồi, ta sẽ cho người dẫn phu nhân đi nghỉ ngơi."

 

Quý Ương mỉm cười: ‘‘Làm phiền lão phu nhân."

 

Trong nửa tháng ở Giang Ninh, Lục Niệm có thể nói là đã làm tròn trách nhiệm của một người chủ nhà, hầu như ngày nào cũng tìm được trò mới để dẫn Quý Ương đi chơi, khiến mỗi ngày đều là sáng đi tối về. Quý Ương mỗi khi về đến phủ là chân tay mỏi nhừ, chỉ muốn ngủ ngay.

 

Ngược lại, Lục Niệm thì không thể nào phấn khích hơn.

 

Huỳnh Chi bóp vai cho Quý Ương, thấy nàng liên tục ngáp, nói: "Phu nhân, hay là để ta đi nói với Lục tiểu thư, bảo nàng ngày mai đừng đến sớm như vậy."

 

Quý Ương chớp đôi mắt long lanh nước, lắc đầu: ‘‘Ta và nàng đã hẹn ngày mai đi Nguyệt viên nghe kịch Hoàng Mai rồi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/rang-buoc-diu-dang/chuong-70-4.html.]

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Quý Ương tuy cảm thấy mệt nhưng trong lòng vẫn muốn đi chơi.

 

Huỳnh Chi không nhớ đã bao lâu rồi không thấy Quý Ương vui vẻ thoải mái như vậy, nên nói: "Vậy nô tỳ chuẩn bị nước cho phu nhân, phu nhân nghỉ sớm một chút."

 

Huỳnh Chi bước ra ngoài cửa, liền thấy Cao Nghĩa vội vã bước đến, hỏi: "Có chuyện gì mà vội vã vậy?"

 

Cao Nghĩa cười nói: "Thế tử gia có thư gửi đến."

 

Huỳnh Chi bĩu môi, lẩm bẩm: "Đang yên đang lành lại gửi thư làm gì không biết." Nàng không tình nguyện đem thư vào trong cho Quý Ương.

 

Quý Ương cầm lá thư trong tay, đôi mắt đẹp long lanh vẻ ngạc nhiên, rõ ràng lá thư không có chút nhiệt độ, nhưng khi nàng cầm trong tay lại cảm thấy nóng lên.

 

Đuổi Huỳnh Chi ra ngoài, Quý Ương ngập ngừng một lát mới mở phong thư ra.

 

Thư vừa mở, dưới ánh nến mờ, từng chữ từng chữ như khắc sâu vào lòng Quý Ương.

 

[ Ương Ương , thê tử của ta, khi nàng đọc thư này cũng như thấy ta.

 

Đêm qua ta lại gặp nàng trong mộng, lâu thật lâu không muốn tỉnh dậy, nhưng khi mở mắt chỉ còn lại trống vắng trong vòng tay.

 

Nỗi nhớ nhung khó lòng chịu đựng, vì vậy ta viết bức thư này gửi đến nàng để bày tỏ nỗi tương tư.

 

Gần đây ta thường nhớ lại lúc lần đầu gặp nàng, khi nàng cầm chiếc đèn lồng hình con thỏ, khóc đến mức đôi mắt đỏ hoe. Nghĩ lại, ta và nàng từ lúc ấy đã định sẵn duyên phận, biết bao người đi qua con hẻm đó, vậy mà chỉ có ta phát hiện ra nàng, chẳng phải là duyên trời định sẵn hay sao?

 

Sau này khi gặp lại trên con phố dài, ta chỉ cần một cái nhìn đã nhận ra nàng, đôi mắt đỏ hoe ấy chẳng phải là giống y hệt như thuở nhỏ sao, chỉ một ánh nhìn đã khiến trái tim ta mềm nhũn.

 

Nàng dần có tình cảm với ta, nhưng ta lại là người đã yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên.

 

Trời vừa sáng, lòng ta ngổn ngang bao điều muốn nói, chỉ là vết thương trên vai vẫn chưa lành, thật sự có chút không thể viết tiếp được nữa, những điều còn lại, hãy để đến khi ta đến gặp nàng, ta sẽ nói với nàng bằng chính miệng mình.]

 

Quý Ương thất thần nhìn những dòng chữ "Ương Ương", như thể người ấy đang thì thầm gọi nàng bên tai.

 

Vết thương của hắn sao vẫn chưa lành? Quý Ương lo lắng, rồi lại nhìn ngày tháng cuối thư, thư được viết từ mười ngày trước, hắn còn cố tình nói về tình trạng vết thương, rõ ràng là có ý đồ, lại còn nhắc tới chuyện khi còn nhỏ.

 

Quý Ương biết tất cả đều là chiêu trò của hắn, nhưng nàng vẫn động lòng. Nàng áp lá thư lên ngực, mí mắt khẽ rung, tự lẩm bẩm: ‘‘Làm sao đây, ta nhớ hắn rồi."

Loading...