Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 70.2

Cập nhật lúc: 2024-08-02 10:34:00
Lượt xem: 476

Hắn bước đi chậm rãi, đi dọc theo bậc thang đá cẩm thạch trắng, âm thanh thanh thúy của chiếc chuông bạc vang lên trong tai, Bùi Tri Diễn ngẩng đầu nhìn về phía người đang đến.

 

Ô Mục Lam Song mặc chiếc váy đỏ, tóc được trang trí bằng những món trang sức phức tạp, ánh mắt sáng rực, đặc biệt khi nhìn thấy Bùi Tri Diễn, đôi mắt càng trở nên lấp lánh.

 

“Tiểu Bùi tướng quân.” Ô Mục Lam Song vẫy tay chào hắn.

 

Bùi Tri Diễn không kiên nhẫn đáp lại, giả vờ như không nghe thấy.

 

Ô Mục Lam Song dường như không nhận ra sự lạnh nhạt của hắn, chạy lên phía trước và nói: “Ngươi đã khỏi chưa? Khi nào tiếp tục dẫn ta đi dạo?”

 

Bùi Tri Diễn dừng bước, ánh mắt dò xét nhìn nàng, sau một lúc mới gật đầu nói: “Đi theo ta.”

 

Lam Song liếc mắt một cái, rồi theo sau.

 

Đi qua Kim Thủy Kiều, Bùi Tri Diễn tự mình ngồi lên xe ngựa, ra lệnh cho Trần Phong đến Vân Bán Gian.

 

Lam Song thấy hắn chẳng đợi mình, tức giận vung roi trong tay, cưỡi ngựa đuổi theo.

 

Khi nàng đuổi đến lầu thượng, Bùi Tri Diễn đã pha xong trà, hắn cầm ấm trà lên, liếc nhìn Lam Song đang đẩy cửa bước vào, ra hiệu cho nàng đóng cửa lại, sau đó lạnh nhạt nói: “Được rồi, ngươi tốn công theo đuôi ta, rốt cuộc có mục đích gì?”

 

Lam Song mỉm cười, nhướng mày đáp: “Ta có thể có mục đích gì chứ?” Nàng ngồi xuống trước mặt Bùi Tri Diễn, đoạt lấy chén trà vừa pha của hắn, uống một ngụm.

 

“Ngụy trang che đậy.”

 

Bùi Tri Diễn chậm rãi gật đầu: ‘‘Ta chỉ hỏi lần này, không nói thì vĩnh viễn đừng nói.”

 

“Ngươi!” Lam Song không chịu nổi dáng vẻ kiêu ngạo của hắn, đứng lên định rời đi.

 

Đi được vài bước nàng đột ngột quay lại: ‘‘Ta muốn ngươi giúp ta tìm một người.”

 

Bùi Tri Diễn nghe vậy cười thành tiếng, chẳng nể nang gì mà đáp: “Cầu người không phải là thái độ như vậy.”

 

Lam Song bước lại gần, tay đặt lên bàn, giọng điệu mạnh mẽ: “Ngươi giúp ta, đồng nghĩa với việc giúp Nguyệt Đài quốc, cũng đồng nghĩa với việc Nguyệt Đài nợ ngươi một ân tình.”

 

Bùi Tri Diễn mỉm cười lắc đầu: ‘‘Ngươi còn chưa đại diện nổi cho Nguyệt Đài.”

 

Lam Song tính tình thẳng thắn, không quen với những lời qua lại vòng vo, chỉ vài câu đã bị hắn khích động, nói thẳng ra, nàng nhìn chằm chằm vào Bùi Tri Diễn: ‘‘Nhưng người mà ta muốn ngươi tìm thì có thể.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Bùi Tri Diễn lấy một chiếc cốc sạch, rót trà rồi nhấp một ngụm, lạnh nhạt nói: “Ngươi muốn ta tìm, phải chăng là Ngũ vương tử của Nguyệt Đài, người con mà mẫu phi ngươi đã bị cướp mất năm xưa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/rang-buoc-diu-dang/chuong-70-2.html.]

 

Lam Song nghe vậy sắc mặt trở nên nghiêm trọng, nhìn chằm chằm vào Bùi Tri Diễn không nói lời nào. Hắn lại có thể đoán trúng mục đích của nàng, khiến Lam Song đột nhiên cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc lưng.

 

Bùi Tri Diễn thấy nàng như vậy thì biết mình đoán đúng. Ở kiếp trước vào thời điểm này, hắn vẫn còn ở trong quân doanh, sau hơn một năm mới nghe tin Ngũ vương tử bị mất tích của Nguyệt Đài quốc đã trở về, và ở kinh thành cũng đã có một người biến mất.

 

“Ta sẽ giúp ngươi việc này, nhưng nhớ kỹ, ngươi nợ ta một ân tình.” Bùi Tri Diễn cười nhạt: ‘‘Ngày sau Nguyệt Đài quốc chắc chắn phải trả lại.”

 

Lam Song khi tìm đến hắn là bởi vì nàng tin tưởng vào tính cách của hắn, nhưng giờ đây trong lòng lại dấy lên cảm giác bất an.

 

Bùi Tri Diễn lại không cho nàng cơ hội hối hận: ‘‘Ngươi cũng biết Tam vương huynh của ngươi có bao nhiêu căm ghét ngươi và mẫu phi ngươi. Chẳng cần ta nói ngươi cũng rõ, nếu ngày nào đó hắn lên ngôi, kết cục của hai mẹ con ngươi sẽ ra sao.”

 

Lam Song mặt càng lúc càng tái nhợt, nhưng Bùi Tri Diễn vẫn không chút thương xót: ‘‘Ta biết ngươi muốn tìm ai, vậy ngươi đoán thử xem, có phải ta đã biết hắn đang ở đâu rồi không?”

 

Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng: ‘‘Ta có thể giao người cho ngươi, cũng có thể giao cho Ô Mục Liệt.”

 

Bùi Tri Diễn cười mỉm: ‘‘Ngươi cứ suy nghĩ kỹ.”

 

Lam Song nghiến răng nhìn hắn, nàng không biết hắn có cố tình lừa mình hay không, nhưng không dám đánh cược, một lát sau nàng nói: ‘‘Giao dịch thành công!”

 

Bùi Tri Diễn nâng cốc trà chào nàng, Lam Song hừ lạnh một tiếng: ‘‘Đợi tìm được người hãy nói.”

 

Nàng đóng cửa mạnh, nhưng Bùi Tri Diễn không quan tâm, bình thản uống cạn chén trà, rồi đứng dậy rời đi.

 

Bùi Tri Diễn ở lại Thư viện cho đến khi trời tối mới trở về Tiêu Hoàng Các, căn phòng chính tối om, không có ai đốt nến đợi hắn.

 

Hắn nén lại nỗi thất vọng trong lòng, đẩy cửa bước vào, mở đèn và từ từ thắp sáng nến.

(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)

 

Ban đêm hắn phải ôm lấy chiếc gối mềm của Quý Ương, chìm đắm trong mùi hương còn sót lại của nàng mới có thể ngủ được. Hắn nắm chặt ngọc bội mà Quý Ương luôn mang theo bên mình, cảm nhận được sự ấm áp từ chất ngọc mịn màng.

 

Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh ngọc bội rơi từ trong áo nàng, chuyển động uyển chuyển dịu dàng. Bùi Tri Diễn nhắm mắt lại, tim đập nhanh hơn, trong căn phòng yên tĩnh, tiếng thở nặng nề của hắn vang lên rõ ràng.

 

Đôi mày thanh tú nhíu lại, một tiếng rên khẽ vang lên, mồ hôi lạnh chảy dọc theo yết hầu của hắn.

 

“... Ương Ương.”

 

Tiếng thì thầm khàn khàn, cả người hắn thư giãn, đôi mắt hơi mở ra, nơi đuôi mắt còn lấp lánh một chút đỏ ửng.

 

Tay hắn buông xuống bên người, lòng bàn tay đã ướt đẫm.

 

Loading...