Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 7.2

Cập nhật lúc: 2024-07-27 10:54:17
Lượt xem: 891

Quý Ương suy nghĩ nhanh chóng, nhớ lại ở huyện Vũ Thanh thường có một bà lão gánh bánh tự làm đi bán khắp nơi, bánh gạo được làm thành hình mặt trăng, nhân bên trong có hương vị đặc biệt mà các tiệm bánh khác không làm được, ngọt nhưng không ngấy, tan ngay trong miệng, rất ngon. Mỗi lần từ Thông Châu trở về, nàng đều mang về một ít.

 

“Đại tỷ quên mất rồi.” Quý Ương áy náy nói.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Quý Dao vẫn mong chờ được ăn bánh, nghe không có liền bĩu môi.

 

Lý ma ma bước đến chào Trần thị, dỗ dành Quý Dao: “Nhị tiểu thư muốn ăn bánh, hay là để lão nô lấy ít bánh đậu xanh và bánh ngọc lộ được không?”

 

Quý Dao vẫn uất ức, giọng nhỏ lại: “Con chỉ muốn ăn bánh nguyệt.”

 

Trần thị trừng mắt: “Không được bướng bỉnh.”

 

Lý ma ma tiếp tục cười nói: “Nhị tiểu thư thực sự muốn ăn, lão nô ngày mai đi một chuyến đến Thông Châu cũng được, đi về không mất quá nửa ngày.”

 

Sắc mặt Trần thị hơi thay đổi, Lý ma ma không phải người hầu bình thường, bà từng là nha hoàn thân cận của tiền phu nhân, sau đó luôn hầu hạ Quý Ương, nếu thật sự để bà đi mua bánh cho Quý Dao, lão gia nhất định sẽ trách phạt.

 

“Đâu cần phiền phức như vậy.” Quý Ương mỉm cười, xoa má phúng phính của Quý Dao: “Ma ma không cần nhọc lòng, tỷ biết ở ngõ Song Li có tiệm bánh cũng bán bánh nguyệt, ngày mai tỷ dẫn tiểu muội đi ăn.”

 

Quý Ương hiểu rõ suy nghĩ của Lý ma ma, sau khi mẫu thân mất, ma ma thương yêu nàng nhất, sợ nàng chịu ấm ức từ Trần thị, có chuyện gì cũng luôn đứng ra bảo vệ nàng trước tiên.

 

Đôi mắt Quý Dao sáng lên, nàng đã lâu không được ra ngoài chơi: “Muội biết đại tỷ là tốt nhất.”

 

Những lời khen ngợi khiến Quý Ương cảm thấy rất vui.

(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)

 

“Con bé này.” Trần thị thả lỏng, trách nhẹ một câu, rồi dịu dàng cười với Quý Ương: “Dao nhi rất thích quấn quýt bên đại ca và đại tỷ.”

 

Quý Ương gật đầu, Quý Dao tính tình hoạt bát hơn nàng nhiều, nếu không phải cô bé thường xuyên đến tìm nàng, hai người e rằng khó có thể thân thiết như vậy.

 

Thấy hai tỷ muội hòa thuận, Trần thị cũng vui trong lòng.

 

“Kế mẫu sao lại đến giờ này.” Quý Ương nhìn thấy Xuân Tương theo sau Trần thị tay cầm vài xấp vải, chắc là muốn may hắn phục mùa hè cho nàng.

 

Trần thị bảo Xuân Tương đem vải đến trước mặt Quý Ương xem: “Trước đây con không có ở phủ, ta sợ chọn loại con không thích, những xấp vải này đều hợp với nước da của con, hoa văn cũng đẹp, con chọn xem.”

 

Quý Ương đưa tay sờ vào các xấp vải, khó quyết định nên hỏi Trần thị: “Kế mẫu thấy con mặc cái nào đẹp?”

 

Trần thị không ngờ Quý Ương lại chủ động hỏi mình, ngạc nhiên một thoáng rồi liền cười: “Xấp vải màu trắng ngà này rất hợp với con.”

 

Bà cầm một miếng vải đối chiếu với Quý Ương, suy nghĩ một chút, lại cầm thêm một miếng vải màu đỏ tươi, Quý Ương có làn da trắng mịn, ngũ quan thanh tú, màu sắc rực rỡ trên người nàng không chỉ không làm nàng trông lòe loẹt mà còn tôn lên vẻ đẹp như một mỹ nhân bước ra từ trong tranh.

 

Chỉ là Quý Ương hiếm khi mặc quần áo màu sắc tươi sáng, Trần thị sợ nàng không thích, bèn đặt miếng vải trắng lên trên: “Ta thấy cả hai đều đẹp.”

 

Quý Ương cũng thấy đẹp, cười dịu dàng nói: “Nghe theo người.”

 

Trần thị cảm thấy ấm lòng: “Ừ, ngày mai ta sẽ cho người may thành hắn phục.”

 

Khi bà mới gả vào, Quý Ương cũng nhỏ như Quý Dao bây giờ, nhút nhát trốn sau lưng Lý ma ma, rụt rè gọi bà là mẫu kế, lúc đó bà đã thấy thương đứa trẻ mất mẫu thân từ nhỏ này, chỉ là Quý Ương tuy kính trọng nhưng không thân thiết với bà. Giờ thấy nàng chủ động hỏi ý kiến mình, Trần thị cảm thấy ấm áp.

 

Làm mẫu kế không dễ, có biết bao đôi mắt nhìn vào bà, bà cũng không phải thánh nhân, không thể hoàn toàn công bằng, nhưng bà sẽ cố gắng hết sức chăm sóc Quý Yến và Quý Ương.

 

***

 

Ngõ nhỏ hẹp, Quý Ương cho xe ngựa dừng ở đầu ngõ, tự mình dắt Quý Dao đi vào.

 

Quý Dao đung đưa tay hai người nắm lấy nhau, ngẩng đầu hỏi Quý Ương: “Đại tỷ, sao tỷ biết ở đây cũng có bán bánh nguyệt?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/rang-buoc-diu-dang/chuong-7-2.html.]

Quý Ương ừ một tiếng, nói: “Là đại ca nói cho tỷ biết.”

 

Đi một đoạn đã có thể nhìn thấy bảng hiệu của Phúc Thuận Trai, Quý Ương thoáng chốc có chút bâng khuâng, như thể quay trở lại thời gian trước khi Bùi Tri Diễn từng dẫn nàng đến đây ăn bánh.

(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)

 

“Đại tỷ, tỷ đang cười gì vậy?” Quý Dao tò mò hỏi, đôi mắt hạnh đen láy chớp chớp, rất nghiêm túc nhìn Quý Ương.

 

Má Quý Ương nhanh chóng ửng hồng, nàng nhẹ nhàng mím môi, dẹp bỏ những suy nghĩ khiến người ta đỏ mặt xấu hổ, bước nhanh hơn, có phần luống cuống.

 

“Đi nhanh lên, muộn sẽ hết mất.”

 

Quý Dao vẫn là một hài tử, nghe Quý Ương nói vậy cũng không để ý tại sao tỷ tỷ lại đỏ mặt, vội vàng theo nàng vào Phúc Thuận Trai.

 

Người bán hàng nhanh chóng mang bánh ra, bánh gạo trắng dẻo còn bốc khói nóng, cắn một miếng thì đường mè tan chảy ra, còn có từng miếng nhỏ của hạt óc chó, ăn một miếng thơm ngọt cả miệng.

 

Thấy mép Quý Dao dính mè, Quý Ương lấy khăn lau giúp cô bé, cười nói: “Thích thế này, thì mua thêm một phần mang về, để lại cho muội ngày mai ăn.”

 

Quý Dao gật đầu mạnh.

 

Hai người xách bánh định rời đi, cửa lại có người bước vào, đôi mắt hạnh, lông mày lá liễu, khuôn mặt trứng ngỗng, Quý Ương nhận ra ngay, đó là nha hoàn Liễu Đình hầu hạ bên cạnh mẫu thân của Bùi Tri Diễn.

 

Quý Ương nhìn ra ngoài cửa, một chiếc kiệu đang chờ, chắc hẳn Tần thị đang ở trong đó.

 

Liễu Đình đưa bạc cho chưởng quầy: “Làm phiền gói cho ta một phần bánh nguyệt.”

 

"Ôi chao, thật không may." Chủ quán xin lỗi nói: "Phần cuối cùng vừa mới bán đi rồi." 

 

Lưu Đình cau mày hỏi: "Một miếng cũng không còn?" 

 

"Thật sự là không còn.” Chủ quán cười gượng gạo nói: "Cô nương hay thử món khác nhé." 

 

Lưu Đình lắc đầu: "Phu nhân nhà ta chỉ thích ăn món này thôi, không có thì thôi vậy." 

 

Quý Ương cúi đầu bàn bạc với Quý Dao một chút, được cô ấy đồng ý mới lên tiếng gọi Lưu Đình. 

 

"Cô nương chờ chút." 

 

Lưu Đình quay đầu lại, một lúc sau mới không chắc chắn hỏi: "Cô nương đang gọi ta sao?" 

(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)

 

Quý Ương mỉm cười nhẹ nhàng, bước tới đưa túi giấy dầu đang cầm trong tay lên: "Ta vừa nghe cô nương nói là đặc biệt đến mua bánh nguyệt, ta với tiểu muội đã ăn rồi, mua dư một phần, hay là để lại cho cô nương nhé." 

 

Lưu Đình lộ vẻ vui mừng, rồi lại từ chối khéo: "Việc này sợ rằng không hay." 

 

Quý Ương kiên quyết nhường bánh cho nàng ấy. 

 

Thế tử rất thích ăn bánh nguyệt của quán này, nên phu nhân mới đặc biệt đến mua, nghĩ vậy, Lưu Đình không từ chối nữa, cảm kích mỉm cười với Quý Ương: "Cảm ơn cô nương." 

 

Nàng ấy đưa tiền cho Quý Ương, Quý Ương cũng không từ chối, cười nhận lấy rồi nói với Quý Dao: "Đi thôi, đi mua kẹo hồ lô." 

 

Mãi đến lúc trời chạng vạng, bóng tối dần buông, Bùi Tri Diễn mới về đến hầu phủ, một thân quan phục màu đỏ bước đi nhanh phía trước, Cao Nghĩa đi sau hắn. 

 

Đi qua cổng hoa rủ vào trong sân, Lưu Đình đã chờ từ lâu bước lên đón và nói: "Thế tử đã về rồi, phu nhân đang đợi ngài dùng bữa đấy." 

 

Bùi Tri Diễn nhìn trời, thường thì giờ này mẫu thân hắn đã dùng bữa rồi, kết hợp với việc hôm nay bà vào cung gặp a di... Suy nghĩ một chút, Bùi Tri Diễn liền hiểu bà đợi đến giờ này là vì sao, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ bất đắc dĩ: "Mẫu thân có phải lại chuẩn bị bánh nguyệt rồi không?" 

 

Lưu Đình che miệng cười: "Thế tử thật là thông minh." 

Loading...