Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 69.2

Cập nhật lúc: 2024-08-02 10:32:03
Lượt xem: 493

Người này thật sự không biết đau sao? Quý Ương tức giận nghĩ, nếu hắn giỏi như vậy, chi bằng để nàng đ.â.m thêm vài nhát nữa cho rồi.

(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)

 

Mùi thuốc và mùi m.á.u từ người hắn thoang thoảng, khiến mũi Quý Ương cay xè, nước mắt không tiếng động rơi xuống: ‘‘Bùi Tri Diễn, chàng đừng đột nhiên như vậy, ta không biết liệu chàng có thực sự tốt lên không, ta không phân biệt nổi.”

 

Cổ họng Bùi Tri Diễn đắng nghét: ‘‘Quý Ương, ta đã mơ một giấc mơ.”

 

Hắn không chắc đó có phải là mơ không, vì nó quá chân thật, như thể hắn là một người ngoài cuộc, chứng kiến tất cả những gì lẽ ra hắn không nên biết.

 

“Trong mơ... ta thấy Quý Ương cứ khóc mãi…” Giọng nói của Bùi Tri Diễn rất nhẹ và bình thản, nhưng cơ thể trong vòng tay hắn dần cứng lại, run rẩy như thể đang chìm trong ký ức đen tối vô cùng.

 

Bùi Tri Diễn không màng đến vết thương rách toạc, ôm chặt nàng vào lòng, mong rằng cả hai có thể hòa làm một, hắn cất giọng nói run rẩy: ‘‘Vậy là thật.”

 

Quý Ương cố gắng nhắm chặt đôi mắt đẫm lệ, những ký ức đen tối và ngột ngạt như muốn nuốt chửng nàng.

 

Bùi Tri Diễn khàn giọng hỏi: “Tại sao nàng không nói với ta?”

 

“Ta nói rồi chàng có tin không?” Quý Ương cười cay đắng, yếu ớt. Vậy ra chỉ vì Bùi Tri Diễn vô tình “mơ thấy” điều đó nên giờ mới chịu tin nàng.

 

Bùi Tri Diễn không thể trả lời, trước khi có giấc mơ này, việc tin hay không tin trong nhận thức của hắn đã trở nên mơ hồ. Khi hai người tình cảm mặn nồng, hắn tin, nhưng chỉ cần nàng thoáng ra khỏi tầm kiểm soát của hắn, hắn lại lựa chọn không tin.

 

Tuy nhiên, không có gì đau đớn hơn việc tận mắt chứng kiến Quý Ương c.h.ế.t ngay trước mặt mình, vì vậy khi hắn tỉnh dậy, giấc mơ đó là thật hay không đã không còn quan trọng nữa.

 

Bùi Tri Diễn ôm nàng, khẽ nói: “Ta biết nàng giận ta, oán ta, nhưng ta cũng biết nàng vẫn yêu ta.”

 

Quý Ương vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của hắn, Bùi Tri Diễn ngoan ngoãn buông ra, nàng mới có thể xoay người đối diện với hắn, đôi mắt đỏ hoe vì nước mắt: ‘‘Chàng thật vô liêm sỉ!”

 

Tiểu cô nương này, giấu tâm tư không giỏi, dù muốn cứng rắn nhưng vẫn không thể nhẫn tâm, thậm chí mắng người cũng không biết mắng, Bùi Tri Diễn vô số lần tự trách mình không ra gì, hắn đã ngu ngốc đến mức lừa nàng lâu như vậy.

 

“Ta để nàng trả thù, được không? Nàng nhốt ta lại đi.” Bùi Tri Diễn nắm lấy tay nàng, thì thầm bên môi.

 

“Nhốt chàng lại làm gì.” Quý Ương không nghĩ hắn lại nực cười như thế.

 

Nhốt lại để làm gì? Như cách hắn đã làm với nàng. Bùi Tri Diễn tự cười với mình, cũng không phải là không được.

 

Nhìn thấy nụ cười khó hiểu của hắn, đoán được hắn đang nghĩ gì, Quý Ương cảm thấy mình sắp phát điên, liền rút tay ra: ‘‘Ta chưa nói sẽ tha thứ cho chàng.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/rang-buoc-diu-dang/chuong-69-2.html.]

“Ta biết.” Bùi Tri Diễn mỉm cười: ‘‘Vậy ta sẽ cố gắng để nàng tha thứ cho ta.”

 

Trong đôi mắt đen láy ấy dường như có sự dịu dàng, không còn vẻ thâm trầm khó đoán như trước đây, Quý Ương nghiêng đầu, giọng nói đã mềm đi: ‘‘Dù chàng nói gì đi nữa, ta cũng vẫn sẽ đi.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Ừ, nàng hãy vui chơi thoải mái, không cần lo lắng cho ta.” Bùi Tri Diễn dùng tay không bị thương của mình lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên mi mắt nàng.

 

“Không có lo lắng cho chàng.”

 

Nghe những lời than thở của nàng, Bùi Tri Diễn bật cười.

 

“Ta sẽ để Cao Nghĩa đi theo nàng.” Hắn ngừng lại một chút rồi nói: “Không phải để giám sát nàng, chỉ là nàng cách ta quá xa, ta thực sự không yên tâm.”

 

Giọng nói của Bùi Tri Diễn trầm xuống: ‘‘Nếu không, nàng dùng người của mẫu thân cũng được.”

 

Quý Ương mấp máy môi nói: “Vậy cứ để hắn đi.”

 

Trong lòng Bùi Tri Diễn cảm thấy ấm áp: ‘‘Được.”

 

Quý Ương trong lòng hỗn loạn, nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.

 

Quý Ương luôn lo lắng rằng Tần phu nhân sẽ không cho phép nàng đi Giang Ninh, nhưng không ngờ mọi lo lắng đều thừa. Tần phu nhân không chỉ thông hiểu mà còn cười nói rằng trước đây khi còn là Thế tử phi bà cũng từng lén muốn đi theo ra chiến trường, chỉ là giữa chừng bị đưa về.

 

Tần phu nhân nhìn con trai mình: ‘‘Hai đứa các con tự bàn bạc rồi quyết định là được.”

 

Bùi Tri Diễn cười nói: “Quý Ương không nỡ rời xa Lục Niệm, coi như là tiễn biệt và cũng là đi giải khuây.”

 

Tần phu nhân gật đầu, nhìn Quý Ương nói: “Giang Ninh là nơi tốt, khi nào gặp thứ gì hay ho thú vị, nhớ mang về cho mẫu thân thưởng thức nhé.”

 

Quý Ương cười đáp, thấy thời gian cũng đã đến, Tần phu nhân liền bảo Bùi Tri Diễn tiễn nàng ra bến đò.

 

Xe ngựa lăn bánh ra khỏi thành, Quý Ương quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt trầm tư, không nói một lời, trêu chọc: “Lần này sẽ không có thích khách nữa chứ?”

 

Bùi Tri Diễn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu có, nàng có thể không đi không?”

 

Quý Ương tròn mắt nhìn hắn, Bùi Tri Diễn nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của nàng, không khỏi bật cười: ‘‘Bị đ.â.m một nhát, đổi lấy hai tháng tương tư, cũng đáng.”

 

“Vô lại.” Quý Ương quay mặt ra ngoài xe ngựa, không thèm để ý đến hắn nữa.

 

Loading...