Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 68.5

Cập nhật lúc: 2024-08-02 10:30:48
Lượt xem: 544

Vết thương của hắn đã thấm m.á.u qua lớp băng trắng, loang ra cả áo ngoài, nhìn vết m.á.u đỏ trên chiếc áo trắng tinh thật khiến người khác kinh hãi, dù Quý Ương có giận hắn đến đâu, nhưng cuối cùng nàng vẫn không thể nhẫn tâm. Trong mắt nàng ngấn lệ, đỡ hắn ngồi xuống nói: “Chàng ngồi xuống trước đi.”

 

“Ta đã khổ công sắc thuốc cho chàng, giờ chàng làm đổ hết rồi, vết thương mà ta vất vả băng bó cũng bị chàng làm rách ra.” Quý Ương nhẹ giọng nói.

 

Bùi Tri Diễn nhìn những mảnh vỡ trên sàn, trên mặt hiếm khi lộ vẻ lúng túng.

 

Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống giường, thấy Quý Ương đứng dậy định đi, môi mím chặt, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.

 

Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ giữ nàng lại bên mình, nhưng giờ đây, chỉ cần nghĩ đến những gì hắn đã mơ thấy khi hôn mê, hắn liền thấy ngạt thở, trái tim như bị xé toạc ra.

 

Quý Ương nhìn đôi môi khô khốc tái nhợt của hắn, nói: “Ta đi nói với mẫu thân rằng chàng đã tỉnh lại, chàng đã hôn mê hai ngày một đêm, bà lo lắng lắm.”

 

“Còn nàng thì sao?” Lúc này giọng nói của Bùi Tri Diễn vẫn còn yếu ớt, hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi, không dám nghe nàng sẽ nói gì, lại cảm thấy mình hỏi một câu ngốc nghếch, người đầu tiên hắn thấy khi tỉnh lại chính là nàng, làm sao nàng không lo lắng cho hắn chứ.

 

Bùi Tri Diễn buông tay nói: “Nàng đi đi.”

 

Quý Ương nhìn hắn một lúc, rồi mới bước ra ngoài.

 

Không chỉ Tần phu nhân, mà cả Tần lão phu nhân và Tần lão gia cũng đã đến phủ, nghe tin hắn tỉnh lại tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

 

Bùi Tri Diễn cũng không ngờ rằng lần này hắn bị thương lại có thể hôn mê lâu đến vậy, may mắn thay mọi việc vẫn chưa đến mức rối loạn, hắn ra lệnh cho Cao Nghĩa và Trần Phong đi làm việc, rồi gọi Hứa Thanh Viễn đến.

 

Sắp xếp xong mọi việc thì trời đã nhá nhem tối, lúc này Bùi Tri Diễn mới có thời gian đi tìm Quý Ương.

 

Quý Ương nằm trên ghế dài chợp mắt, gương mặt hiện rõ vẻ tiều tụy, dường như cằm cũng trở nên nhọn hơn.

 

Bùi Tri Diễn lặng lẽ nhìn nàng, trong lòng dâng lên nỗi đau xót.

 

Thực ra, ngay khi Bùi Tri Diễn bước vào, Quý Ương đã tỉnh, nàng cảm thấy mệt mỏi, không biết nên nói gì, nên đành giả vờ như vẫn đang ngủ, nhưng ánh mắt cháy bỏng của hắn cứ mãi đặt trên người nàng khiến nàng không thể chịu nổi.

 

Cuối cùng Quý Ương mở mắt, khẽ hỏi: “Sao chàng lại đến?”

 

Bùi Tri Diễn nhếch môi cười nhẹ, giọng có phần khàn khàn: ‘‘Xong việc rồi nên đến xem nàng thế nào, mẫu thân nói hai ngày qua nàng không ngủ được bao nhiêu, vất vả cho nàng rồi.”

 

Quý Ương chợt nghĩ, đã bao lâu rồi họ chưa nói chuyện với nhau một cách bình thản như thế này, mũi nàng bất giác cay xè, thấy hắn vẫn còn tái nhợt, Quý Ương nói: “Hứa thái y dặn rằng vết thương của chàng rất sâu, cần phải tĩnh dưỡng.”

 

Nghĩ đến việc hắn vừa tỉnh dậy đã bận rộn như vậy, Quý Ương lại ngừng lời: ‘‘Chàng tỉnh lại là tốt rồi.”

 

“Ta nghe lời nàng.” Bùi Tri Diễn nắm lấy tay nàng: ‘‘Sẽ tĩnh dưỡng thật tốt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/rang-buoc-diu-dang/chuong-68-5.html.]

 

Quý Ương gật đầu: ‘‘Thuốc của chàng mỗi ngày uống hai lần, ba bát sắc còn một bát... Các nha hoàn đều biết rồi.”

 

Bùi Tri Diễn càng nghe càng thấy có điều gì đó không đúng, nhíu mày: ‘‘Ương Ương?”

 

Quý Ương ngập ngừng một chút rồi nói: “Ngày đó không đi được, Lục Niệm vẫn đang chờ ta cùng lên đường. Ta đã hứa với nàng ấy, chờ chàng tỉnh lại thì sẽ đi.”

 

Bùi Tri Diễn hoàn toàn hoảng loạn, lòng nóng như lửa đốt: ‘‘Ương Ương, ta đã nghĩ kỹ rồi.”

 

Quý Ương cười nhẹ nhàng, lắc đầu: ‘‘Ta đã hứa với Lục Niệm rồi.”

 

Hắn luôn biết rằng Quý Ương có một phần tính cách rất cố chấp, dù ở kiếp trước nàng có nhút nhát thế nào, Bùi Tri Diễn nghiến răng nói: “Nàng muốn ta phải làm gì mới chịu tha thứ cho ta?”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Quý Ương kiên định nhìn hắn: ‘‘Ta đã nói rồi, chờ chàng thật sự nghĩ kỹ.”

 

“Ta đã nghĩ kỹ rồi, ta sẽ không nghi ngờ nàng nữa.” Bùi Tri Diễn nôn nóng hôn lên môi nàng, muốn chứng minh điều đó.

 

Quý Ương nghiêng đầu tránh đi: ‘‘Nếu chàng đã nghĩ kỹ thì sẽ không dùng kế khổ nhục này.”

 

Hắn thậm chí còn dùng vết thương của mình để lừa nàng ở lại, ngay từ đầu đồng ý để nàng đi cũng là để dỗ nàng, điều này khiến Quý Ương thực sự thất vọng.

 

Bùi Tri Diễn biết rằng việc mình hôn mê hai ngày không thể giấu được nàng, khuôn mặt vốn đã tái nhợt nay lại càng không còn chút huyết sắc, hắn cười khổ, giờ đến lượt hắn bị nghi ngờ rồi.

 

“Ta để nàng đi, nhưng Ương Ương, nàng sẽ đi bao lâu?” Hắn cúi đầu, nói rất nhẹ nhàng, trong một khoảnh khắc, nàng thậm chí cảm thấy hắn giống như một con ch.ó nhỏ bị bỏ rơi.

 

“Một tháng?”

 

“Đi đường đã mất nửa tháng rồi.” Quý Ương tự nhủ mình đừng bị lừa dối, hắn là sói, là hổ, không thể thương hại hắn.

 

Bùi Tri Diễn mím chặt môi: ‘‘Hai tháng?”

 

Hắn nói trước khi Quý Ương kịp mở miệng: ‘‘Tháng mười là sinh nhật của nàng, nàng không thể để ta lỡ sinh nhật của nàng.”

 

Quý Ương thực sự không hiểu hắn nữa, hắn thực sự không ép buộc nàng, dù cách mà hắn bám lấy ranh giới của nàng vẫn thật đáng ghét.

 

“Cũng được.” Quý Ương cố ý nói: “Niệm Niệm nói rằng nàng ấy đã lập một thi xã ở Giang Ninh, đợi ta đến đó vào mùa thu, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt, nhất định có không ít tài tử giai nhân.”

 

Mặt Bùi Tri Diễn tái mét, ba chữ “không được đi” vòng quanh đầu lưỡi một lúc lâu mới bị nuốt xuống, giọng nói càng trở nên nhẹ nhàng yếu ớt: ‘‘Vậy ta sẽ đến đón nàng vào cuối tháng chín, kịp trở về để tổ chức sinh nhật cho nàng.”

 

Quý Ương không ngừng tự nhủ mình đừng mềm lòng, nàng nhìn hắn chăm chú: ‘‘Chàng tự nói đấy, sớm một ngày đến, ta cũng không tha thứ cho chàng.”

Loading...